LÚC TA XUẤT QUAN, MỌI THỨ ĐỀU THAY ĐỔI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-10 10:19:49
Lượt xem: 829
16.
Tư Vô Đoan thấy mắt ta vô hồn, nước mắt rơi như mưa. Hắn quỳ bên cạnh, dịu dàng vỗ lưng của ta: “Sư tỷ à… Thật ra sư huynh là đứa con còn sót lại của Hoàng đế Nhân giới, sau đó trở thành con tin bị đưa đến tông môn của sư tôn ở Tiên giới. Năm năm trước, người ở Nhân giới đến đón hắn về để làm hoàng đế bù nhìn.”
“Đệ không biết mấy kẻ dưới Nhân giới đã dùng thủ đoạn gì để khống chế huynh ấy, bắt buộc huynh ấy phải xuất binh tấn công Ma giới. Chuyện này mãi sau đệ mới biết… Đệ gặp huynh ấy trên chiến trường. Lúc đó sư huynh Tần Độ đang ngồi trên ngai vàng, tay chân đã bị c.h.é.m hết.
Tư Vô Đoan nghẹn ngào, mỗi từ của hắn đều hằn sâu trong tim ta.
Hắn vừa nói vừa cởi áo mình, ta thấy n.g.ự.c hắn được quấn một lớp băng vải dày cộm. Băng vải bị xé rách, vết thương hở lởm chởm cũng hiện ra.
“Đệ đã dùng mọi biện pháp rồi, nhưng chỉ có cách đút m.á.u Chân Ma lấy trực tiếp từ trong tim mới có thể làm sư huynh gắng gượng sống sót…”
“Sư tỷ ơi, phải làm gì thì mới có thể trở lại quá khứ vậy? Phải làm thế nào thì sư huynh mới khoẻ lại được? Ai có thể cứu huynh ấy đây? Dù là người dân Ma giới hay là Nhân giới đều khổ sở vì chiến tranh cả, vậy thì ai có thể cứu bọn ta chứ?”
Tư Vô Đoan bất lực dựa bên cạnh giường, hắn cầm tay ta: “Hồi nhỏ đệ nghe người trong tông môn nói rằng chỉ cần kết hôn khi trưởng thành để tạo ra một gia đình, thì người trong một nhà sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau. Đệ chỉ cần cưới sư tỷ, hoặc là sư tỷ gả cho sư huynh thì sẽ không có vấn đề gì phát sinh.”
Hắn vừa nói vừa cười đau thương: “Đệ cứ tưởng tìm thấy sư tỷ thì sẽ có thể quay về quá khứ, chỉ cần chúng ta sống với nhau như lúc còn ở Lăng Tiêu Tông ngày xưa thì sư huynh sẽ khoẻ lại…”
Năm nay Tư Vô Đoan còn chưa đến trăm tuổi. Cho dù là Ma tộc hay là người tu hành thì độ tuổi này vẫn chỉ là thiếu niên mà thôi. Thiếu kinh nghiệm là vậy, ấy thế mà năm, sáu năm qua hắn đã trải qua nhiều biến cố đến thế.
Tự nhiên biết được mình có dòng m.á.u Chân Ma, rồi lại thành Ma Tôn, mới vừa chạm m.ô.n.g xuống ghế Ma Tôn lại phải đối mặt với cuộc tấn công từ Nhân giới, ra chiến trường lại thấy sư huynh kính yêu của mình bị người cùng phe c.h.é.m thành Nhân Trệ, gần như hấp hối.
Tư Vô Đoan sao mà chịu được mấy thứ này. Đệ ấy nhìn qua thì không sao, nhưng đôi mắt đỏ bừng kia, cùng với khuôn mặt trắng bệch và nụ cười miễn cưỡng đã tiết lộ sự gục ngã của hắn. Ta cũng biết rằng hắn đã dùng hết sức chỉ để tìm và đưa ta đến đây rồi.
Đệ ấy muốn cưới ta cũng chẳng phải do tình yêu tình báo gì cả, mà chỉ vì mong tìm thấy ta mà thôi. Bởi ngoài sư tôn và sư huynh ra thì người duy nhất hắn có thể dựa vào là ta.
Ta dịu dàng ôm hắn, cất tiếng trấn an: “Sư tỷ của đệ đã về rồi, A Đoan không cần sợ nữa.”
Ta còn chưa dứt lời mà tất cả nước mắt nóng bỏng kia đã trút xuống cổ ta.
17.
Ta giúp Tư Vô Đoan thay lớp băng vải mới, băng bó đơn giản vết thương ở ngực. Trong khi đó, Tư Vô Đoan không nói lời nào, lâu lâu chỉ nức nở vài tiếng.
“Từ nay về sau, cho dù đệ có thuộc tộc nào, có tu vi mạnh bao nhiêu thì cũng không được lấy m.á.u trong tim nữa.”
Tư Vô Đoan nhìn Tần Độ đang nằm trên giường: “Vậy còn sư huynh thì sao? Nếu không có m.á.u Chân Ma của đệ…”
“Ta đã nói rồi, sư tỷ của đệ đã trở lại, đệ cần phải dựa theo sư tỷ của đệ chứ.”
Tư Vô Đoan mơ hồ mà nhìn về phía ta đang cầm kéo cắt băng vải: “Sư tỷ?”
Ta nhắm mắt lại, hít nhẹ vào, sau đó cắm cây kéo ngay chỗ giữa đòn và cổ rồi chọc mạnh.
“Ưm…” Cơn đau thấu tim làm ta rên rỉ. Nhưng ta biết rằng vết thương này còn không đau bằng những lần Tư Vô Đoan lấy m.á.u trong tim, lại càng không đau bằng lúc Tần Độ bị người khác x.ẻo mất tay chân hắn.
Ta cũng cần phải làm gì đó để giúp những người ta quan tâm và yêu thương mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luc-ta-xuat-quan-moi-thu-deu-thay-doi/chuong-4.html.]
“Sư tỷ! Sư tỷ làm cái quái gì vậy?!” Tay Tư Vô Đoan chỉ dám đỡ hờ cánh tay ta mà không dám đụng hẳn do sợ ta bị thương thêm.
Ta cắt mở thịt của mình, tuy là đau đến mức không thể cúi đầu, nhưng ta vẫn lấy tay chọc vào phần m.á.u thịt kia. Ta hạ quyết tâm rồi dùng sức bẻ vỡ một nửa chiếc xương đòn và kéo phần xương lẫn m.á.u đó ra.
“Đệ… Đệ kêu người đến cầm phần xương này để nghiền thành bột, sau đó pha thành thuốc đút cho Tần Độ đi.” Ta nói xong liền run chân khuỵu xuống, tầm nhìn của ta đen mờ đi. Ta lấy tay che miệng vết thương, đau đến mức điếng người.
Tư Vô Đoan run tay nhận lấy một nửa miếng xương đòn của ta, sau đó đưa cho hạ nhân làm ngay lập tức, rồi quay lại chỗ ta. Hắn cởi quần áo hòng cứu ta bằng cách lấy m.á.u trong tim mình.
Ta nâng tay bảo hắn ngừng: “Không… ta không cần. Nếu đệ dùng m.á.u để cứu ta thì việc ta vừa làm có ý nghĩa gì?”
Tư Vô Đoan thấy ta vẫn còn sức để mở miệng nên trông đỡ căng thẳng hơn. Nhưng sau khi đệ ấy thấy vết thương bắt đầu ngừng của ta thì lại ngẩn cả người.
“Sư tỷ, sư tỷ, chuyện này là sao vậy?”
Ta yếu ớt chớp mắt với hắn: “Đã nói là sư tỷ của đệ tiến hoá rồi, đâu còn là một đứa củi mục như xưa đâu.”
Tư Vô Đoan nâng tay để cõng ta, giọng nói nghẹn ngào: “Đệ chưa bao giờ nghĩ sư tỷ là một kẻ yếu kém.”
Chắc cả tiên môn có mỗi Tư Vô Đoan với Tần Độ không nghĩ ta là kẻ yếu kém.
18.
Tư Vô Đoan kêu người mang thuốc đã pha ra, ta phải nhìn hắn tự tay đút hết thuốc cho Tần Độ thì mới yên tâm được.
Lúc này vết thương của ta cũng đã hồi phục một nửa, phần xương bên trong cũng đang chầm chậm mọc lại.
“Sư tỷ, rốt cuộc cơ thể tỷ đã trải qua những gì vậy?”
Trong mắt Tư Vô Đoan tràn đầy câu hỏi cùng lo lắng, còn ta chỉ lắc đầu: “Ta cũng không hơn đệ là bao. Ta chỉ biết cơ thể ta hồi phục nhanh hơn người khác, xương trong người ta cũng có thể trị bách bệnh. Đây cũng là lần đầu tiên ta dùng cách này, nhưng chắc là được thôi.”
Ta gắng di chuyển người để nhìn về phía giường mà Tần Độ đang nằm, trong thân tâm không ngừng cầu trời khấn phật, mong các Ngài phù hộ cho sư huynh có thể sống sót.
“Dù thế thì sư tỷ…” Lúc này, Tư Vô Đoan còn muốn hỏi ta nhưng Tần Độ đang nằm trên giường bỗng giật nhẹ rồi ho khù khụ, vậy nên hai bọn ta chạy vội đến cạnh huynh ấy.
“Sư huynh! Sư huynh!”
Tư Vô Đoan gọi Tần Độ mấy câu nhưng huynh ấy không trả lời mà chỉ thở mạnh hơn. Ta thấy miệng huynh ấy mấp máy vài lần.
“Sư huynh nói gì cơ…”
Tư Vô Đoan kề sát tai vào Tần Độ, một lúc sau hắn ngẩng đầu nhìn ta một cách ngốc nghếch: “Sư tỷ, hạc nghĩa là sao? Nãy giờ sư huynh chỉ nói đi nói lại mỗi từ ‘hạc’.”
Tư Vô Đoan không hiểu, nhưng ta lại biết rất rõ.
‘Hạc’ mà Tần Độ nói, chính là vị chưởng môn đã tạo ra Lăng Tiêu Tông, là Ngạo Tiên Tôn Giả, cũng là sư tôn của cả ba bọn ta –– Phạn Hạc.