Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lựa Chọn Của Phu Quân - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-10-15 16:58:28
Lượt xem: 54

Ta nghĩ nghĩ nói:

“Vậy Cố Vọng Thư thì sao? Nghe nói ngươi đã cứu cô ấy về.”

 

Ta châm chọc nói, "Chẳng lẽ ngươi cũng cho nàng một thanh chủy thủ?”

 

Ngụy Cảnh thấp giọng nói: "Ta không có đem nàng mang về, ta đem nàng đưa đi kinh ngoại miếu lý."

 

Sau này nàng cũng sẽ không trở lại.

 

Ta không thể không cười.

 

“Ngụy Cảnh, ngươi thật đúng là trước sau như một.”

 

"Lúc trước tâm tư đặt lên người Cố Vọng Thư, liền một thanh chủy thủ để cho ta tự sát."

 

“Bây giờ muốn quay đầu lại, lại đưa nàng đi Thanh Đăng Cổ Phật.”

 

Ta nhẹ giọng nói, "Ngươi yêu nhất, vĩnh viễn là chính bản thân mình."

 

"Ngụy Cảnh, ngươi biết ta đời này hối hận nhất sự tình là cái gì sao?"

 

Thanh âm Ngụy Cảnh đã không còn ra dáng, nhưng vẫn khàn giọng hỏi:

 

“Là cái gì?”

 

Ta cười.

 

"Là năm đó thêu hầu bao tặng ngươi."

 

“Lúc này nghĩ lại, thật sự là lãng phí chiếc hầu bao kia.”

 

Ta đưa tay đóng cửa sổ.

 

“Ta sắp thành hôn rồi, đừng tới tìm ta nữa.”

 

……

 

Tối hôm đó, Ngụy Cảnh một mực đứng trong viện ta.

 

Sau nửa đêm trời đổ mưa to, hắn cứ như vậy không nhúc nhích, ánh nến trong phòng đem thân ảnh của hắn ở trên giấy cửa sổ kéo đến mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lua-chon-cua-phu-quan/chuong-19.html.]

 

Ta xoay người nhắm mắt không nhìn nữa.

 

Trong lòng lại chua xót khó tả.

 

Ta đã từng rất cố gắng để thích người đàn ông này.

 

Chỉ là ta khi đó còn quá trẻ, luôn cho rằng muốn lưỡng tình tương duyệt, chỉ bằng một bầu nhiệt huyết là đủ rồi.

 

Thì ra không phải.

 

19

 

Ngày đại hôn, người có quyền thế trong kinh thành đều đến, ngay cả Hoàng thượng cũng ban thưởng rất nhiều.

 

Lúc xuống kiệu, Tạ Hủ Chi vốn nên dùng lụa mừng kéo ta, anh lại vươn tay về phía ta, tự tay đỡ ta xuống kiệu.

 

Ta đột nhiên nhớ tới ba năm trước, lúc gả cho Ngụy Cảnh.

 

Hắn mặt không chút thay đổi, ngay cả lụa mừng cũng không muốn lấy, tùy ý một mình ta lảo đảo xuống kiệu.

 

Một cơn gió thổi qua, khăn voan của ta nhấc lên một góc.

 

Ta theo bản năng liếc lại, trong góc có một bóng người đứng, đang yên lặng nhìn chăm chú vào ta, trong mắt cái gì cũng không có, lại giống như ngàn vạn cảm xúc hỗn tạp.

 

Ta sửng sốt.

 

Tạ Hủ Chi nắm lấy tay ta:

 

“Uyển Uyển.”

 

Tay anh ấm áp hữu lực, ta lập tức giống như tìm được người tâm phúc, khăn voan rơi xuống đồng thời thu hồi tầm mắt.

 

Nỗi sợ hãi và bất an trong lòng từ từ rút đi.

 

Ta nhịn không được bật cười, dùng sức nắm lấy tay Tạ Hủ Chi.

 

Tiền trần chuyện cũ đã qua.

 

Kiếp sau chỉ còn lại niềm vui.

Loading...