Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lựa Chọn Của Phu Quân - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-10-15 15:12:59
Lượt xem: 158

15

 

Đảo mắt lại là một năm hội đèn lồng.

 

Ta không muốn đi, cha mẹ lại khuyên ta ra ngoài đi dạo, nói tốt xấu gì cũng giải sầu.

 

Ta không có biện pháp, bị một đám hạ nhân che chở ra khỏi cửa.

 

Trên đường vẫn náo nhiệt như vậy, chung quanh giăng đèn kết hoa, sắc màu rực rỡ, trong đêm nay vợ chồng chưa cưới đã đính hôn cũng có thể ra đường cùng nhau du ngoạn, bốn phía đều là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

 

Ta lang thang không mục đích, nhưng khi đi ngang qua một quán mặt nạ thì dừng bước.

 

Người bán hàng rong cười nói: "Vị tiểu thư này, cô nhìn cái mặt nạ tiên nữ này xem, còn có bạch hồ, đều là thật sự làm bằng gỗ tốt..."

 

Ta nhìn thật lâu, cầm lên một cái mặt nạ Dạ Xoa.

 

Trước mắt tựa hồ lại xuất hiện nụ cười bất cần đời của người kia.

 

"Lục tiểu thư, cô ngày hôm qua nói muốn làm áp trại phu nhân cho Tạ mỗ, không phải là gạt ta chứ?"

 

“Tại hạ quả thật ngọc thụ lâm phong, cô hâm mộ ta cũng là việc nên làm.”

 

“Đêm nay dưới chân núi có hội đèn lồng, ta dẫn cô đi xem.”

 

“Lục Uyển Uyển, phải sống sót.”

 

Ta đã mua cái mặt nạ Dạ Xoa đó và đeo vào.

 

Như thể người đó vẫn còn bên cạnh ta.

 

Cách đó không xa có rất nhiều người đang đoán đố đèn, trên tháp cao treo rất nhiều hoa đăng, trong đó có một chiếc hoa đăng mỹ nhân chế tác tinh tế, dùng men bảo thạch điểm xuyết, ngay cả hoa tai phía dưới cũng khảm châu đông trơn bóng.

 

Chủ tiệm cười nói:

 

"Các vị xem đo, đây là năm nay phần thưởng hoa đăng vương, ai có thể đem nó hái xuống, nó liền thuộc về người đó!"

 

Hoa đăng kia làm cực kỳ tinh xảo, ngay cả ta cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.

 

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm.

 

“Thích không?”

 

Ta quay đầu, Ngụy Cảnh chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau ta, đang nhìn chăm chú vào ta.

 

Ta không muốn cùng hắn nói chuyện, hắn lại cho rằng ta là ngầm thừa nhận, tung người lên liền hướng cái kia hoa đăng bay đi.

 

Cái kia hoa đăng ở trên đỉnh tháp, treo cực cao, vừa rồi rất nhiều biết khinh công người thử đều với không tới.

 

Nhưng đối với thân thủ Ngụy Cảnh mà nói, bất quá là lấy vật trong túi.

 

Nhưng mà ngay tại tay của hắn đụng tới cái kia hoa đăng trước một khắc, từ trong đám người đột nhiên nhảy lên một người mặc huyền sắc y bào, một nam nhân đeo mặt nạ bạch hồ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lua-chon-cua-phu-quan/chuong-17.html.]

Thân hình hắn cực giãn ra, ở trên không trung phảng phất như đại bàng giương cánh, trong khoảnh khắc liền cùng Ngụy Cảnh đi hơn mười chiêu!

 

Mọi người nhao nhao kinh hô lên!

 

Ngụy Cảnh bị hắn bức lui, nguy hiểm nhìn về phía nam nhân kia, thoáng chốc liền tấn công!

 

Ai ngờ nam nhân kia lại không muốn đánh nhau với hắn, sau khi lắc lư hắn một cái, dùng mũi giày vén lên ngọn hoa đăng kia treo ở trên tay, sau đó xuyên qua đám người, nhẹ nhàng bay xuống trước mặt ta.

 

Ngụy Cảnh dừng lại thân hình, mãnh liệt nhìn về phía ta.

 

Ta sững sờ tại chỗ.

 

Nam nhân tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt ta ngày nhớ đêm mong kia.

 

Anh nhếch môi, cười ngả ngớn, trong mắt lại tràn đầy ôn nhu.

 

“Ta trở về dẫn nàng đi xem hoa đăng.”

 

16

 

Ta không muốn chiếc đèn hoa đăng kia, xoay người về nhà.

 

Nửa đêm Tạ Hủ Chi lén trèo tường nhà ta, gõ cửa sổ ta nhỏ giọng nói:

 

"Ta không phải cố ý không trở về tìm nàng, lúc ta được cứu bị thương quá nặng, hôn mê suốt ba tháng mới tỉnh lại, lại dưỡng thương nửa năm, khi đó ngay cả ngự y cũng không dám nói ta nhất định có thể sống."

 

"Sau đó ta còn phải đi xử lý cục diện rối rắm tàn dư nghiệt tiền triều, ta sợ vạn nhất không thể sống sót trở về, uổng phí nàng thương tâm, hiện tại rốt cục mọi sự tình đều xử lý xong..."

 

Ta không để ý tới anh, thanh âm của hắn dần dần suy yếu, cười khổ nói.

 

"Thái y nói ta cho dù cứu tới cũng tổn thương nguyên khí, không sống được mấy năm."

 

"Ôi, Ngụy Cảnh tên này xuống tay quá đen, thương thế của ta giống như lại bị động đến phát ra --"

 

Ta mở mạnh cửa sổ, đối diện với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh.

 

“Uyển Uyển, ta biết nàng không đành lòng.”

 

Ta tức giận kéo cổ áo hắn:

 

"Chàng nói thật hay giả?"

 

Thanh âm của ta nhịn không được run lên.

 

"Chàng thật sự không còn bao nhiêu năm để sống?"

 

Thần sắc Tạ Hủ Chi dịu đi, xoa mặt ta.

 

Anh nghiêng người lại, trước khi hôn lên môi ta, nhẹ giọng nói:

 

“Đồ ngốc.”

 

“Ta rất tốt, cũng đủ cùng nàng bạch niên giai lão.”

Loading...