LÒNG NGƯỜI NHƯ CON CUA CHẾT - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:47:22
Lượt xem: 180
11.
Ngày vào đại học đến thật nhanh.
Với số tiền dành dụm được mấy ngày nay, tôi đưa em gái đi thuê căn hộ sinh viên rẻ nhất thị trấn gần trường đại học.
Căn hộ không lớn, nhưng vị trí gần trường mới của em gái nhất.
Tôi mỗi sáng đều đưa em gái đến trường, rồi lại đúng giờ bắt tàu điện ngầm về, qua lại giữa hai trường.
Trong học kỳ đầu tiên, chúng tôi thật sự vất vả.
Sau khi trả tiền thuê nhà, nước, điện và học kỳ, chi phí ăn uống gần như không còn nữa.
Đó là lần đầu tiên tôi gọi điện cho bố, nhưng khi nghe thấy giọng tôi, bố đã tức giận: “Tuyên Tuyên, mày đừng lúc nào cũng xin tiền gia đình. Là chị cả, tao không bắt mày phải bỏ học giúp đỡ gia đình, mày còn nên cảm ơn tao.”
“Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp đừng quên tìm việc làm, nên nhớ còn có một đứa em trai ở nhà!”
Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Ông ấy rất ghét vợ giúp đỡ em trai, nhưng khi đến con gái của mình, ông ấy lại mong muốn tôi có thể cống hiến cả đời cho em trai mình.
Tôi biết không có đường lui.
Bây giờ không phải là lúc cắt đứt hoàn toàn với gia đình.
12.
Để thoát khỏi cuộc sống tương lai do gia đình chi phối.
Tôi cố gắng hết sức để tiến về phía trước.
Mà ngay khi tôi kiếm được số tiền đầu tiên bằng nghề dạy kèm và viết lách, mẹ tôi sau khi ly hôn với bố, lần đầu tiên gọi điện cho tôi.
Tôi đứng dậy phòng thủ.
Trên điện thoại, bà ấy không còn hung hăng như trước nữa mà bắt đầu đối phó với tôi: “Tuyên Tuyên, mẹ nghe bố con nói con đậu vào khoa giáo dục thể chất? Sau khi học xong, có phải về trở thành giáo viên thể dục không?”
Trong tiềm thức của mẹ tôi, học sinh thể thao là người kém triển vọng nhất.
Ngày xưa khi tôi đại diện cho trường tham gia các cuộc thi điền kinh, dù có giành được bao nhiêu huy chương về nhà, bà ấy cũng chỉ chế nhạo tôi: “Hừ, thứ này có tác dụng gì? Nó có thể dùng làm tiền được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/long-nguoi-nhu-con-cua-chet/chuong-6.html.]
Ngày nay, bà ấy vẫn không biết hoài bão của tôi và nghĩ rằng tôi chỉ đi học lấy bằng tốt nghiệp.
"Tuyên Tuyên, con ở thành phố sống tốt không? Có tiền dư không? Con của cậu bị bệnh cần phẫu thuật, mẹ thực sự không đủ khả năng chi trả..."
Tôi lại bị sự ngây thơ của bà chọc cười.
Nhưng nghĩ lại, bà không học vấn, không nghề nghiệp, đứa em trai ăn bám bà sẽ là nỗi đau lớn nhất trong suốt quãng đời còn lại của bà.
Vì thế, tôi không khách khí, đưa ra lời khuyên cho cô ấy: "Sao mẹ không tìm việc làm và giúp cậu kiếm tiền?"
"Dù sao thì đó cũng là cậu của con. Con có ít nhiều gì cũng nên giúp đỡ, làm người không thể ích kỷ như vậy."
"Mẹ, một xu còn cũng không đưa."
"Được rồi! Vậy mày chờ tao c.h.ế.t đi!"
Điện thoại bị bà cúp máy trước.
Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn số điện thoại chưa lưu tên, chặn nó hoàn toàn.
13.
Với việc ăn đủ chất dinh dưỡng, và môi trường thoải mắi, em gái tôi đã cao lên rõ rệt.
Mà khi tôi giành huy chương vàng điền kinh rồi chạy vội về trường để gặp con bé.
Con bé đang bước ra khỏi khuôn viên trường cùng với các bạn cùng lớp đang cười vui vẻ.
Cuối cùng tôi cũng thấy vẻ mặt vẻ thư thái hiếm hoi em gái.
Lúc này em ấy mới ngước lên và nhận ra tôi giữa đám đông.
Trên đường phố tấp nập xe cộ qua lại, con bé kiêu ngạo cùng các bạn cùng lớp chỉ vào tôi: "Nhìn kìa! Đó là chị gái tôi, chị ấy là vận động viên điền kinh!"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Trong mắt con bé có sự vinh quang không thể so sánh được.
Mà sau đó.
Bánh răng số phận cuối cùng cũng bắt đầu quay hướng về phía tôi.