Lòng Người Chỉ Đáng Vài Đồng Bạc Lẻ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:02:07
Lượt xem: 1,741
Ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía lão phu nhân: “Có thể đi lại được không? Chạy được thì cứ chạy, nếu không thì làm đồ ăn cho nó đi. Tự mình làm bậy thì không thể sống.”
Ta không phải Quan Âm Bồ Tát, gặp ai cũng cứu.
Nếu không phải là do sư phụ nói nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo thì ta còn muốn đá thẳng bà ta đến chỗ Từ Mậu Hoa.
Lão phu nhân đi đứng vẫn mượt mà, chớp mắt đã đuổi theo tiểu nương tử.
Sau khi xác nhận hai người đã rời đi ta mới quay trở lại đối diện với Từ Mậu Hoa.
Y đã khôi phục dáng vẻ thư sinh, nhưng sắc mặt không hề tái nhợt như lúc trước mà là đỏ ửng, tròng mắt lộ ra ánh sáng đỏ sâu bên trong, khoé miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Từ Mậu Hoa kêu lên “hô hô” trong miệng: “Bọn họ chạy cả rồi, ta chỉ có thể ăn ngươi.”
“Muốn ăn ta? Phải xem bản thân có cái năng lực đấy không đã.”
Ta nhỏ m.á.u lên thanh kiếm, miệng niệm thần chú, thân kiếm toả ra một luồng ánh sáng vàng hướng về phía Từ Mậu Hoa, ác quỷ ắt hẳn phải chết!
Từ Mậu Hoa né tránh đòn công kích, thân hình chợt loé lên rồi biến mất.
Ta vừa định đi tìm thì một luồng hơi thở lạnh lẽo từ sau lưng truyền đến kèm theo mùi tanh tưởi toả ra xung quanh. Trái tim ta trùng xuống, năng lực của con quỷ này mạnh hơn ta tưởng tượng.
10 năm đạo hạnh có thể đạt đến trình độ này sao?
E rằng….
Một dự cảm không lành bao trùm khắp tâm trí ta, ta né tránh đòn tấn công, tiếp tục niệm chú, bày Hàng Ma Trận để nhốt y lại.
“Bà cái trò trẻ con này mà định nhốt ta?”
“Ngươi không phải con trai của lão phu nhân?”
“Hahahaha” Từ Mậu Hoa phát ra tiếng cười chói tại: “Bà già tham lam ngu xuẩn kia xứng đáng có được đứa con như ta à?”
Quả nhiên, con ác quỷ này không phải con trai của lão phu nhân mà là lấy danh nghĩa con trai để lừa gạt lão phu nhân, để bà ta giúp nó thực hiện ý đồ đoạt xác.
“Đúng thật là không xứng. Gương mặt kia của bà kiểu gì cũng sinh ra một đứa bé an nhàn chứ không phải một con ác quỷ như ngươi.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/long-nguoi-chi-dang-vai-dong-bac-le/chuong-5.html.]
Ta trả lời lại một cách mỉa mai, thừa dịp nó đang tức giận không chú ý, thì tăng cường sức mạnh cho Hàng Ma Trận rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu muốn giải quyết tên súc sinh này thì phải bắt đầu từ phía lão phu nhân.
7.
Khi ta chạy đến căn phòng phía tây bắc thì thấy lão phu nhân đang chỉ huy mấy tên người hầu cầm gậy gộc ngăn không cho tiểu nương tử bước vào.
Tiểu nương tử quỳ dưới chân bà ta khóc lóc van xin: “Xin bá mẫu hãy cho con đi vào. Tiểu đạo trưởng bên ngoài nói Mậu Hoa vẫn còn đường sống ở nơi này. Chỉ cần lần này Mậu Hoa có thể bình an vô sự vượt qua kiếp nạn, sau này con sẽ dốc hết tâm sức hầu hạ người. Mậu Hoa làm quan, cuộc sống của người cũng sung túc hơn, đối với nhà họ Từ chúng ta mà nói thì là chuyện vô cùng tốt.
Lão phu nhân thẳng thừng đá tiểu nương tử ra: “Ngươi đừng có nghe bọn bịp bợm giang hồ lừa gạt người, Mậu Hoa sẽ không chết, chờ đến rạng sáng ngày mai, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay sẽ chấm dứt. Ngươi còn lắm mồm nữa thì cút khỏi nhà họ Từ đi.”
Tiểu nương tử khóc sướt mướt cầu xin, ta kéo nàng lại phía sau: “Khóc cái nỗi gì, nhìn đây này,”
Ta đến trước cửa viện, người hầu bên cạnh lão phu nhân tỏ thái độ kiên quyết: “Đừng mơ tưởng bước vào trong viện này.”
“Rầm rầm!”
Ta đạp một cước, đá văng cửa ra rồi lập tức đi vào bên trong.
Kiến trúc trong viện này rất rộng lớn, có cầu, có tiếng nước róc rách, thoạt nhìn vô cùng xa hoa. Có thể thấy lão phu nhân vô cùng trân trọng đứa con này của mình. Giữa sân có một ngôi mộ, quan tài không đặt dưới lòng đất mà được đặt ở ngay phía sau ngôi mộ, vô cùng kỳ quái.
“Ôi con tôi!”
Lão phu nhân hồi thần, không thèm quan tâm đến tôi nữa, lập tức chạy đến ôm quan tài rồi ra lệnh yêu cầu người hầu lôi cổ ta ra đánh.
Ta lạnh lùng nhìn họ: “Muốn c.h.ế.t thì cứ bước vào trong sân, không muốn c.h.ế.t thì đứng xa ra.”
Đúng lúc này, một cơn gió lành lạnh bốc lên từ dưới chân. Mấy người họ rùng mình, liếc nhìn nhau vài cái rồi tập tức quay đầu bỏ chạy.
Lão phu nhân tức giận đến nỗi giậm chân, điên cuồng lao về phía ta rồi đánh: “Con tiện nhân này, dám hại con ta, ta liều mạng với ngươi.”
Ta nhấc chân lên đá lại bà ta: “Ngươi muốn c.h.ế.t thì không ai cản, nhưng ngươi muốn người ta chôn cùng thì phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã.”
Tranh thủ lão phu nhân đang cố rặn ra vài chiêu võ mèo cào, ta đi đến bên quan tài, dùng tay ấn bảy chiếc đinh trên nắp quan tài xuống, sau đó dán thêm một lá bùa trấn áp. Vừa mới dán xong thì Từ Mậu Hoa tiến vào.
“Ba cái trò mèo kia mà định nhốt ta?”