Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lời nói yêu trễ hẹn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:56:32
Lượt xem: 509

Hiệu quả phát sóng trực tiếp rất tốt, buổi ghi hình kết thúc tại đây.

Khi tôi xem điện thoại của mình, phát sóng trực tiếp vừa kết thúc mà hotsearch đã chiếm được mấy mục đại loại như:

# Hứa ảnh hậu tiết lộ quá khứ tình yêu và hôn nhân của mình. 

# Phong tổng yêu vợ mình nhiều như thế nào?

# Kẻ cặn bã bỏ rơi Diệp Tang Tang là ai?

Những gì Hứa Ưu nói trong buổi phát trực tiếp, không khác gì chính chủ trực tiếp thừa nhận là vợ chồng thật 100%

Cộng đồng mạng thì la hét: [Tôi đã nói mối quan hệ của ảnh hậu và Phong tổng là thật mà, tình cảm sâu đậm như vậy, Phong tổng nổi giận thì có làm sao? Chẳng lẽ phải nửa tàn phế như Diệp Tang Tang cũng không có chồng đến lo mới được coi là bình thường à?]

[Nói chứ, tôi nghe người ta bảo Phong tổng đã chuẩn bị một buổi cầu hôn rất hoành tráng, ai ngờ tối đó lại xảy ra chuyện.]

Thỉnh thoảng sẽ có người thắc mắc: [Không có ai cảm thấy câu chuyện của Hứa Ưu với Diệp Tang Tang rất giống nhau sao? Nhưng so với Hứa Ưu thì chuyện của Diệp Tang Tang càng chi tiết hơn.]

Nhưng rất nó nhanh chóng đã bị fan couple lấp xuống dưới.

Đề tài nói về tôi cũng đều chỉ là thương xót là nhiều.

Có fan còn đăng video đã cắt ghép về sự nghiệp khiêu vũ của tôi, một số cộng đồng mạng thấy vậy cũng đồng loạt chia sẻ về tình yêu không mấy tốt đẹp của mình.

Đến khi video phỏng vấn năm xưa của tôi được đào lên, làm cho làn sóng trên mạng bùng nổ lên. 

Năm đó là lần đầu tiên tôi nhận vị trí center trong vũ đoàn, gương mặt tràn đầy sức sống, có lẽ bởi vì vừa mới múa xong nên tôi thở hổn hển nhưng đôi mắt vẫn rất lấp lánh.

Tôi hỏi phóng viên: “Sẽ có nhiều người xem được cuộc phỏng vấn này sao?”

Phóng viên nhịn cười gật đầu.

Tôi giả vờ dè dặt trước ống kính, hắng giọng nói: “Xin chào các vị khán giả, tôi tên Diệp Tang Tang. Thật ra tôi cũng không biết phải nói gì, nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết một chuyện, đó là tôi rất thích Phong Ngôn. Mong mọi người giúp tôi theo đuổi đàn anh nhé, làm ơn.”

Phóng viên cười ra tiếng: “Phong Ngôn là ai?”

Tôi để sát mặt vào máy ảnh, làm mặt quỷ nói: “Là một đàn anh ánh mắt rất kém, cứ nhìn thấy tôi là tránh mặt đi. Nhưng tôi rất thích anh ấy, giúp tôi nhớ kĩ nhé, 8 năm sau tôi với anh ấy chắc chắn sẽ kết hôn, tôi chắc chắn đấy.”

Tôi xem xong đã ngẩn người rất lâu, đoạn video này đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi tôi không nhớ mình đã từng trả lời cuộc phỏng vấn này. Khi đó, tôi đang trong hành trình theo đuổi Phong Ngôn không biết mệt là gì.

Diệp Tang Tang, nếu biết trước sự nhiệt tình và dũng cảm cũng không thể đổi được một tấm chân tình, mày sẽ dám đứng trước màn ảnh nói ra những lời như vậy nữa không?

Đoạn video này, là tôi rành mạch kêu tên Phong Ngôn.

Giống như một con d.a.o sắc bén cắt trên bề mặt yên tĩnh vậy. Dưới đó đều đẫm m.á.u và xấu xí.

Khi đó cả internet mới hiểu rằng người vợ ẩn hôn của Phong Ngôn là tôi.

———

Tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, những giọt nước mắt ướt đẫm rơi xuống. Giọt nước rơi xuống có chút nóng hoá ra là lẫn cả nước mắt.

Tình cảm lúc trước có bao nhiêu chân thành thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu.

Dưới tán cây lấp ló ở cửa nhà vệ sinh, có người vội vàng nắm lấy ống tay áo của Phong Ngôn, tôi nghe được thanh âm đúng là của Hứa Ưu khí phách hùng hồn khi nãy: “Phong tổng, lợi dụng sức ảnh hưởng của anh là tôi không đúng. Nói tôi là vợ ẩn hôn của anh là đoàn đội của chúng tôi sai, nhưng bộ phận quan hệ công chúng và bộ lãnh đạo công ty anh cũng đồng ý, không có tin tức tôi và anh ẩn hôn, thì sao chúng ta có thể dập tắt vụ tai nạn ở đoàn phim hôm đó? Nếu hạng mục SS+ này thất bại, anh sẽ phải chịu trách nhiệm, cho dù anh có là Phong tổng thì cũng sẽ bị cách chức.”

“Cho nên Phong tổng xin anh hãy phủ nhận đoạn video kia của Diệp Tang Tang. Nói rằng hai người chưa từng kết hôn, chỉ là trùng tên mà thôi. Tôi thật sự không biết cô ấy là vợ của anh, nếu không tôi cũng sẽ không dám đứng trước mặt cô ấy nói.”

Hứa Ưu khóc, lời nói của cô ấy một nửa là đe doạ một nửa là cầu xin.

Phong Ngôn vẫn không rung động, kéo tay áo ra khỏi tay của Hứa Ưu nói: “Xoá bỏ hotsearch đầu tiên tôi đã nói rõ thái độ của mình rồi. Tang Tang bị thương tôi vẫn luôn bận rộn tìm bác sĩ và đi nhiều thành phố để tìm thuốc chữa trị cho cô ấy nên không chú ý được chuyện ở đây. Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu cô còn dám tiếp tục bịa đặt chuyện, tôi không đảm bảo được mình sẽ làm gì.”

Anh ấy im lặng chốc lát, nhẹ giọng nói: “Trách nhiệm, cách chức, phá sản đối với tôi chẳng là gì cả. Tôi kiếm tiền cũng chỉ là để Tang Tang sống thoải mái một chút.”

Sau lưng có người tới gần, gương mặt ấy dần hiện rõ lên, dưới tiếng nước ồn ào, anh ấy dừng trước mặt tôi, không dám bước gần thêm nữa, sợ làm phiền tôi.

Trong mấy tháng tôi hồi phục vết thương, tôi rất ít khi gặp Phong Ngôn.

Cho dù tới thăm, cũng không dám đứng trước mặt tôi. Sau này tôi mới biết, anh không dám xuất hiện là vì sợ tôi sẽ nhắc đến chuyện ly hôn. 

Trợ lí nói, đợi đến khi tôi ngủ thì Phong Ngôn mới dám xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng anh ấy không được bước vào phòng bệnh nên chỉ có thể đứng ở cửa phòng nhìn vọng vào đến khi trời sáng. Không ai biết lúc đó anh ấy đã nghĩ gì.

Anh ấy đang giải thích, lời giải thích mà đáng lẽ ra tôi nên hỏi, nhưng tôi đã nhiều lần bịt tai không muốn nghe: “Tang Tang, tối ngày hôm đó anh đã sắp xếp công việc để tới xem buổi biểu diễn của em. Nhưng mấy phút cuối lại nhận được cuộc điện thoại từ đoàn phim nói có người chết, là diễn viên đóng thế của Hứa Ưu. Thời điểm đang treo dây cáp thì rơi xuống, sau đó bị thanh thép đ.â.m xuyên ngực. 

Anh ở đoàn phim nổi giận là thật nhưng những chuyện kia đều là giả. Anh là người phụ trách hạng mục này nên bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, vì sợ em lo lắng nên anh đã không nói cho em biết. Còn Hứa Ưu vì sợ bạo lực mạng, các cổ đông cũng sợ hạng mục hơn 1 tỷ này sẽ bị hủy hoại nên đã tự tiện tạo hotsearch giả để thu hút sự chú ý của mọi người nhằm che dấu sự thật có án mạng trong đoàn phim.”

Vẻ mặt của Phong Ngôn rất bình tĩnh nhưng giọng nói lại có chút run rẩy: “Sau khi được cảnh sát thả ra, anh đã thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, anh có gọi lại nhưng không có ai bắt máy, khi đó anh mới biết em xảy ra chuyện. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu hôm đó anh ở bên cạnh em, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà anh lại không ở đó. Anh không thể tưởng tượng được em ngã từ trên cao xuống đã đau đớn như thế nào, cũng không nghĩ được cảnh em chịu đau kí giấy phẫu thuật. Vấn đề mẹ hỏi anh, anh cũng muốn hỏi chính mình, tại sao làm chồng của Diệp Tang Tang mà lại để em một mình khi em đang gặp khó khăn?”

“Diệp Tang Tang.” Anh ấy gọi tên tôi.

“Tình cảm anh dành cho em không phải là cảm động mà là hơn cả thích. Có lẽ em đã quên, nhưng thật ra anh đã nói rồi, anh yêu em.”

Đầu mùa đông năm ấy, bọn tôi vừa đăng kí kết hôn, khi ấy ở gần cầu có người nổ pháo hoa. 

Tôi ngẩng đầu lên xem pháo hoa, Phong Ngôn lại cúi đầu ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói.

“Anh cái gì?” Tôi hỏi.

Anh yêu em.

Khi đó nghèo và trắng tay nhưng lại có một niềm vui rất trong sáng.

Tôi tắt vòi nước, không ngẩng đầu lên nhìn: “Phong Ngôn, về nhà đem đơn kí đi.”

Lần này anh ấy không trốn tránh nữa mà khàn giọng nói: “Được.”

———

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/loi-noi-yeu-tre-hen/chuong-4.html.]

Dư luận trên mạng lại một lần nữa đảo ngược, họ mắng mỏ Hứa Ưu là kẻ nói dối, lại mắng Phong Ngôn là CEO cặn bã và dối trá, sau đó mọi người lại bắt đầu tập trung vào sự việc xảy ra tối hôm đó.

Toàn bộ câu chuyện về vụ tai nạn khiến đoàn phim phải dừng lại và toàn bộ quá trình phim trường cố tìm cách để che dấu khắc phục hậu quả được hé lộ.

Ảnh hậu Hứa Ưu không muốn diễn cảnh đánh võ nên đã để diễn viên đóng thế lên diễn. Nhưng Hứa Ưu lại không hài lòng với kết quả này nên đã yêu cầu diễn viên đóng thế phải quay đi quay lại rất nhiều lần. Cuối cùng diễn viên đóng thế kia kiệt sức và ngã xuống. 

Hành động này của Hứa Ưu đã khiến mọi người rất tức giận, hành vi không phụ trách của đoàn phim cũng bị mọi người lên án đòi tẩy chay bộ phim này. Dự án phim được coi là đầu tư lớn nhất từ trước tới nay còn chưa quay xong đã phải giải tán một cách thảm bại.

Cho dù vậy, cư dân mạng vẫn không buông tha:

[Hứa Ưu, một diễn viên ưu tú như cô có thể xuất hiện trên chương trình dành cho những người phụ nữ xuất sắc nhất, vậy cô có nghĩ mình sẽ hại c.h.ế.t người không?]

[Một người nghệ sĩ không biết liêm sỉ còn dám đứng trước mặt chính thất nói lời bịa đặt. Tôi mà là chính thất thì tôi đã cho cô mấy cái tát rồi.]

Hoá ra gương mặt tiều tụy của Hứa Ưu không phải là do trang điểm. Cô ta cần rất nhiều lớp phấn để có thể che đi quầng thâm mắt cùng với sự lo lắng của mình.

Chuyện này giống như quả b.o.m hẹn giờ, một khi phát nổ thì sự nghiệp của cô ta sẽ tan tành mây khói. Cô ta sẽ phải bồi thường tiền vi phạm cho các thương hiệu mà cô ta đại diện với giá trên trời, bị bắt đứng trước mặt công chúng xin lỗi và rời khỏi giới giải trí. Nhưng không ai có thể thay mặt diễn viên đóng thế tha thứ cho cô ta.

Tình trạng của Phong Ngôn hiện tại cũng không được tốt, trong khoảng thời gian này anh ấy rất ít để ý chuyện công ty nhưng lại bị các cổ đông đẩy ra ngoài để nhận những làn sóng chỉ trích từ dư luận.

Công ty mà anh ấy vất vả xây dựng lên giá cổ phiếu liên tục giảm mạnh đến mức báo động.

Mẹ tôi đã liên hệ với bạn bên nước ngoài và nói muốn đưa tôi qua đó để chữa trị.

Khi tôi đến nhà Phong Ngôn để dọn đồ thì thấy anh ấy đang ở nhà, tôi cứ nghĩ thời điểm này anh ấy chắc hẳn sẽ rất bận rộn.

Nhưng không, anh ấy đã ôm Dưa Ngốc và đợi rất lâu.

Biệt thự khá đẹp, tôi đã chuyển vào từ năm ngoái, nhưng tôi cùng Phong Ngôn ở không nhiều, năm ngoái tôi dành nửa năm thời gian để đi lưu diễn trên cả nước, còn Phong Ngôn thì bận việc công ty đến nỗi giấc ngủ chỉ còn một nửa so với người trưởng thành.

Hơn nữa nhà quá lớn, ranh giới quá rõ ràng. Tôi có phòng luyện múa riêng, anh ấy cũng có phòng làm việc, mới đầu tôi còn có nhã hứng tới phòng làm việc trêu chọc anh ấy. Nhưng mỗi lần tôi mở cửa, anh ấy không họp qua video thì cũng là đang nghe điện thoại công việc, nhìn tình cảnh như vậy tôi lại lùi bước, dần dần tôi không còn bước vào căn phòng đó nữa.

Tất cả đồ đã được chuyển đi, lần này tôi tới chỉ để lấy thêm mấy đồ có giá trị và thêm con mèo của mình.

Tôi thu dọn đồ đạc, Phong Ngôn ôm mèo nhìn tôi từ một khoảng cách không xa. Thật ra, để đi đến bây giờ, tôi và anh ấy đều không dễ dàng gì.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi đi ngang qua phòng làm việc, cửa đang hé. Tôi nhớ mình có chút đồ trong đó, đang lúc do dự có nên đi vào lấy hay không thì Dưa Ngốc đã từ cánh tay Phong Ngôn nhảy xuống và muốn dừng ở người tôi. Nhưng vì thân thể nó quá béo nên đã lăn va vào cánh cửa khiến cửa phòng mở ra.

Trong ấn tượng của tôi, phòng làm việc của Phong Ngôn vẫn luôn là phong cách tối giản và lạnh lẽo. Nhưng bây giờ nó đang được phủ đầy những bức vẽ, trải dài từ bàn đến sàn nhà, có vô số mảnh giấy vụn, nét chì bên trên giấy rõ ràng là vẽ bố cục đám cưới. Hơn chục cuốn sách về kế hoạch đám cưới được mang ra, chi tiết đến nỗi ngay cả phong cách b.ắ.n pháo hoa như thế nào cũng phải nghiên cứu lại nhiều lần.

Tôi nhớ đến tin đồn trên mạng rằng Phong tổng của Phong thị đang bí mật chuẩn bị lễ cầu hôn rất hoành tráng.

Hoá ra là sự thật.

Phong Ngôn đứng phía sau lưng tôi nói: “Thật ra tối hôm đó, đợi sau khi em biểu diễn xong anh định sẽ cầu hôn em. Ba năm trước chúng ta kết hôn quá vội vàng, cũng không có làm đám cưới, là anh nợ em. 

Trong hai năm qua anh đã quá bận rộn với công việc, chịu nhiều áp lực nên đã không chú ý tới cảm xúc của em. Thật ra anh biết điều này là rất bất công đối với em, nhưng khi đó anh nghĩ chúng ta còn thời gian rất dài ở phía sau, anh sẽ dần bù đắp cho em. Nhưng anh không ngờ em lại rời xa anh.”

“Anh kiên trì đến bây giờ, cũng chỉ là vì muốn em có cuộc sống thoải mái một chút. Hoá ra cuối cùng cũng chỉ là đặt xe trước xe ngựa* mà thôi.”

(*làm việc vô ích, không có kết quả.)

Tôi đến gần bàn làm việc của Phong Ngôn, trên bàn có một bức ảnh. Điều đáng ngạc nhiên đó là bức ảnh tôi biểu diễn vào năm ngoái.

Tôi nhìn nó một lúc: “Em tưởng anh không tới.”

Phong Ngôn dọn sạch những mảnh giấy vụn trên bàn đi, lúc này tôi mới để ý lưng anh ấy cứng còng đến mức không thể chịu đựng được. Anh ấy cụp mắt xuống nói: “Có tới. Khi đó bị khách hàng khó xử uống nhiều rượu. Thời điểm tới buổi biểu diễn cũng đã xong, thấy vũ đoàn của em đang chuẩn bị ăn mừng. Lúc đó bệnh dạ dày của anh tái phát, sợ em mất mặt nên không dám tới làm em mất hứng.”

Anh ấy nhẹ nhàng mà nhắc lại, sự việc kia tôi cũng biết. Thật ra vị khách hàng kia đã sớm kí hợp đồng với người khác nhưng hắn ta lại trêu đùa Ngôn Phong tận hơn nửa tháng. 

Tôi xoay người hỏi: “Phong Ngôn, có phải anh cảm thấy mình làm như vậy rất tuyệt vời phải không?”

Anh ấy mím môi thành một đường mỏng và không nói gì.

Sự nghiệp của Phong Ngôn có giúp ích được gì cho tôi không?

Đương nhiên là có.

Anh ấy không có ý kiến gì về việc tôi không muốn sinh con để giữ dáng.

Tôi đi biểu diễn nửa năm không gặp, anh ấy không để tâm.

Ngay cả khi thiết bị rạp cũ nát, cả đoàn thiếu kinh phí, anh ấy cũng không ngần ngại mà giúp đỡ.

Tôi cúi xuống nhìn anh, ánh mắt chua chát: “Nhưng anh biết không? Rất nhiều lần em cảm thấy anh không yêu em. Vì sao vậy? Anh quen với việc cái gì cũng không nói ra, quen với việc em chia sẻ chuyện của mình với anh. Anh luôn miệng nói sợ em lo lắng, sợ em mất hứng. Nhưng em là vợ của anh mà, đó là nghĩa vụ của một người vợ, không phải sao?”

Phong Ngôn có thể không nhận ra, anh ấy đã quen với việc tôi chủ động, quen với việc tôi chia sẻ cuộc sống của mình với anh ấy và quen với việc tôi là em gái lớp dưới theo đuổi anh ấy, cũng bởi vậy tôi chưa từng nhận được thứ mà tôi muốn có từ anh ấy.

“Phong Ngôn, chúng ta không có tương lai sau này nữa.”

Tôi đứng dậy và bước ra ngoài.

Dưa Ngốc không biết đi theo ai mà nhìn tôi với Phong Ngôn, cuối cùng nó tới cọ mặt vào tay Ngôn Phong rồi bước theo tôi. 

Phong Ngôn đột nhiên tỉnh táo nói: “Tang Tang, anh đã làm quá nhiều điều sai phải không?”

Tôi không trả lời, tôi không biết.

Trong đầu tôi cũng không có câu trả lời.

Thật ra tôi đau lòng nhất là câu nói kia của anh ấy. Nếu biết trước tính cách của tôi và anh ấy không hợp nhau, tôi sẽ không thích anh ấy nữa. 

Khi tôi bước ra khỏi biệt thự, ánh nắng hôm nay rất đẹp.

Tôi nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Phong Ngôn, đàn anh nhìn rất lạnh nhạt, nhưng anh ấy đã giúp tôi trừng phạt kẻ biến thái chụp lén dưới váy tôi.

Khi ấy tôi đã nói gì với anh ấy nhỉ?

Tôi nói: “Chào đàn anh, em là Diệp Tang Tang, sau này xin hãy chỉ dạy em nhiều hơn nhé.”

-Hết-

Loading...