Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lời nói dối tai hại - 3

Cập nhật lúc: 2024-06-29 15:44:32
Lượt xem: 3,743

Tôi lập tức tức giận, đứng dậy tát vào mặt Liễu Như Yên.

Cô ta bị cái tát của tôi làm cho choáng váng. Liễu Như Yên che nửa mặt đỏ bừng và toàn thân run rẩy.

“Cậu dám đánh tôi? Lưu Phong, sao cậu dám đánh tôi”

Liễu Như Yên túm lấy cổ áo rồi lắc lắc người tôi, gầm lên như điên:

“Cậu có tật giật mình đúng không” 

“Người đó cho cậu tiền để nhắm mắt làm ngơ đúng không? Hay các người là đồng bọn?”

Tôi hất tay cô ta ra và tát thêm một cú nữa, không hề tỏ ra thương xót chút nào.

“Có bệnh thì đi chữa đi”

“Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Tôi chẳng hiểu gì cả”

Liễu Như Yên che mặt và túm tóc, trông giống như mới xuất viện tâm thần về.

“Lưu Phong! Cậu đã hủy hoại phần đời còn lại của tôi! Sao cậu không c.h.ế.t đi!”

Cô ta gầm lên.

4

Giọng của Liễu Như Yên khiến màng nhĩ của tôi đau nhức.

Tôi chế nhạo: “Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Việc của cậu không liên quan tới tôi.”

Kiếp trước, cô ta mới là người hủy hoại tương lai của tôi.

Nếu không có sự phù phiếm và vô ơn của nhỏ, cuộc sống của tôi làm sao có thể đen tối như vậy.

Mẹ tôi làm sao có thể lấy cái c.h.ế.t để chứng minh tôi vô tội!

Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước và không thấy tiếc thương cho Liễu Như Yên.

Ngược lại, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

 

Liễu Như Yên muốn lao vào đánh tôi nhưng tiếc là cô ta không đủ mạnh.

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

May mắn thay, chủ nhiệm lớp đã kịp đến trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng.

Chủ nhiệm lớp hùng hổ nói: “Sắp thi đại học rồi, các cô cậu ở đây làm cái gì vậy?”

“Mau đi ôn thi cho tôi.”

Cô chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên, không lớn nhưng cả người tràn đầy nghị lực.

Dứt lời, đám người đang hóng hớt cũng vội tản đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/loi-noi-doi-tai-hai/3.html.]

Chủ nhiệm lớp trách mắng các bạn học sắp thi rồi còn xao nhãng.

Bà ấy còn bảo cả lớp phải học tập tôi.

Trong lớp có một tên hạng hai không vui, chỉ về phía tôi nói: “Sự việc này là do Lưu Phong gây ra, cô đừng lấp l.i.ế.m cho nó nữa!”

Cô chủ nhiệm nhướng mày, bước tới gần tôi và liếc nhìn tôi và Liễu Như Yên.

Không hỏi chúng tôi chuyện gì đã xảy ra.

Thay vào đó, chúng tôi được đưa thẳng đến văn phòng.

Tôi không phản đối thái độ của giáo viên chủ nhiệm trái lại bà ấy làm khá đúng.

Chủ nhiệm lớp là người duy nhất khuyên ngăn mẹ tôi đừng nhảy xuống ở kiếp trước và đăng lá thư m.á.u mẹ tôi viết lên mạng.

Mạng xã hội ngày càng phát triển, chủ nhiệm lớp cũng hết lòng tìm ra bằng chứng chứng minh tôi vô tội..

Liễu Như Yên hét lên một cách vô lý: “Bà già c.h.ế.t tiệt, bà nhất định đang cố gắng bảo vệ tên súc sinh Lưu Phong này”

“Bà thấy cậu ta được cử đi Bắc Đại, có thể cho bà thêm mấy phần mặt mũi, cố ý để bọn tôi tới phòng làm việc, chính là muốn thừa cơ bao che cậu ta”

Mấy bạn học có mâu thuẫn với tôi khi nhìn thấy bộ dạng của Liễu Như Yên, trong mắt họ chuyển sang đồng cảm và có chút chế giễu.

Làm sao tôi có thể gặp phải loại người rối loạn tâm thần như vậy

Cô chủ nhiệm cau mày: “Liễu Như Yên, tôi sẽ không bảo vệ Lưu Phong chỉ vì em ấy đạt điểm cao.”

“Nếu em ấy làm sai, tôi vẫn sẽ trừng phạt em ấy.”

Liễu Như Yên chỉ vào những vết tát trên mặt cô ta nói: “Cậu ta tát tôi hai cái liên tiếp!”

“Một người đàn ông trưởng thành đã tát một cô gái yếu đuối hai lần liên tiếp. Bà có biết việc này làm ảnh hưởng đến tôi như nào không?” 

Tôi không phủ nhận mà chỉ đáp lại: “Lúc cậu xé sách của tôi, trông cậu không giống một cô gái yếu đuối chút nào.”

Cô chủ nhiệm nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, rồi nhìn vào cái tát trên mặt Liễu Như Yên, sau đó nói thẳng với hai chúng tôi: “Lên văn phòng đi.”

Cô chủ nhiệm nghiêm túc đến mức dù tôi đã sống lại nhưng cũng không dám nhìn thẳng bà ấy.

Thảo nào có nhiều người sợ bà ấy đến vậy!

Liễu Như Yên trừng mắt nhìn tôi và giận dữ rời khỏi lớp học.

Tại văn phòng, tôi cùng Liễu Như Yên nói rõ chuyện đã xảy ra.

Cô chủ nhiệm nhìn tôi bối rối và nói: “Lưu Phong, em nên giúp đỡ các bạn cùng lớp khi gặp họ... Quên đi, thế thì trói buộc đạo đức của em quá. Ít nhất, em vẫn nên gọi điện cho cảnh sát.”

Liễu Như Yên nhìn thấy cô chủ nhiệm đứng về phía mình, cô ta trở nên tự tin: “Tại cậu mà nửa đời sau của tôi bị huỷ hoại rồi nè.”

Tôi khoanh tay và nói: “Nhưng thưa cô, hôm qua em thật sự không nghe thấy gì cả, không nghe không thấy thì em có thể giúp gì cho cậu ấy?”

“Nhìn thái độ của Liễu Như Yên, em thậm chí còn nghi ngờ liệu cứu cậu ấy xong có khi nào cậu ấy sẽ trách móc và cho rằng em đã cứu cậu ấy quá muộn hoặc quay sang vu khống em không.”

Loading...