Lời nói dối tai hại - 12
Cập nhật lúc: 2024-06-29 15:48:51
Lượt xem: 446
11
Liễu Như Yên đã bị mê hoặc bởi những lợi ích kia.
Cô ta bắt đầu mơ mộng về tương lai, nơi mình sẽ trở thành phu nhân giàu có.
Tôi nhìn bộ dạng hết cứu của nhỏ mà lắc đầu.
Liễu Như Yên hít một hơi thật sâu rồi quăng con át chủ bài của mình xuống lần nữa:
“Bây giờ thì chọn đi. Đưa 50 vạn hoặc tiếp tục bị vu oan trên mạng.”
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Tôi bình tĩnh lắc đầu: “Tôi vô tội thì cần gì phải sợ.”
Liễu Như Yên cười lạnh và gật đầu: “Đây là do mày tự chuốc lấy”
Dứt lời, sắc mặt cô ta thay đổi. Nhỏ lao lên nắm lấy tay tôi cào vào người nhỏ mấy cái.
Sau đó Liễu Như Yên vò đầu bứt tai và nhanh chóng xé nát bộ đồng phục học sinh ra thành từng mảnh trong giây lát rồi hét lên: “Cưỡng hiếp”
Cô ta vừa nói vừa quay người chạy ra ngoài.
Khi đến góc trường nhỏ dừng lại lau nước mắt rồi quay sang cười với tôi: “Mày c.h.ế.t chắc rồi.”
“Cái này đủ để làm bằng chứng rồi nè.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/loi-noi-doi-tai-hai/12.html.]
Một giọng nói vang lên từ góc.
Trần Đông bước ra với chiếc điện thoại trên tay: “Mày không phải rất kiêu ngạo sao? Để tao cho mày biết, thế nào là cảm giác bị người khác giẫm dưới chân.”
“Tao nói mày có tội thì chính là có tội, lần này không tống mày vào tù thì tao họ Lưu!”
Trời ơi, tôi đang định nói với Liễu Như Yên là đừng ngu dây vào tôi nữa mà cô ta lại tự đ.â.m đầu vào thế này.
“Không cần đâu, nhà tao mà có con cháu như mày thì bố tao nhảy lầu tự tử mất.”
Tôi vẫn bình tĩnh.
“Cái quái gì vậy...”
Trần Đông chỉ vào tôi, đang định nói thì hiệu trưởng, hiệu phó, trưởng bộ môn và mọi người chạy tới:
“Mọi người...”
Sắc mặt Liễu Như Yên thay đổi, cô ta lập tức chạy tới ôm lấy giáo viên chủ nhiệm, trước tiên phàn nàn: “Cô, cô giúp em với. Lưu Phong lại muốn cưỡng h.i.ế.p em nữa kìa.”
Má lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, diễn viên hô li út đây chứ đâu.
Giáo viên thấy khó hiểu. Bà ấy nhìn tôi rồi nhìn Liễu Như Yên đang khóc trong lòng, sau cùng là quay sang nhìn Trần Đông đang nở một nụ cười giả tạo rồi ngước lên nói với ban giám hiệu: “Vậy gọi cảnh sát thôi.”
Tôi cũng nhún vai: “Gọi cảnh sát đi.”