Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lọ lem chơi cổ - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-27 19:24:59
Lượt xem: 478

21

 

Nửa ngọn núi không có tiếng côn trùng hay chim chích, yên tĩnh một cách đáng sợ.

 

Nắng bắt đầu lạnh dần đi.

 

Bốn người chúng tôi lảo đảo đi tới, đến gần rồi mới nhìn rõ mặt cổ bà.

 

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ như vậy!

 

Một nửa gương mặt bình thường, có nếp gấp mũi má sâu, nửa bên mặt còn lại thì rỗ và có một vết sẹo kéo dài từ cổ đến mí mắt.

 

Vặn và vặn vẹo, trông giống như một con rết.

 

Tôi hơi sợ hãi và lùi lại nửa bước.

 

Phó Hoàn Nhiên bị dọa sợ đến mức hét lên, mẹ kế giữ chặt nó, xin lỗi cổ bà: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đứa bé này chưa trải sự đời!”

 

Cổ bà nhìn chúng tôi biết bao nhiêu lần trên đoạn đường đến đây.

 

Đôi mắt bà ấy vô cùng oán độc.

 

"Mấy người là ai, tới đây làm gì?" 

 

Giọng nói khàn khàn như thể bị ai bóp cổ.

 

Mẹ kế lập tức quỳ xuống: "Con gái của tôi bị hạ cổ, cầu xin cổ bà giải cho!”

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

 

Bà ta vừa nói vừa móc vàng từ trong túi ra rồi dâng lên cho cổ bà.

 

Có vài miếng vàng lớn nhỏ, một dây chuyền vàng, một khuyên tai vàng, một nhẫn vàng… Tất cả tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

 

Lòng bố tôi đau như cắt.

 

Cổ bà đột nhiên hỏi bố tôi.

 

"Ngươi tên là gì?" 

 

"Phó...... Phó Kinh Luân." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lo-lem-choi-co/9.html.]

"Họ có quan hệ gì với ngươi?" 

 

"Vợ và con gái ạ." 

 

Một âm thanh kỳ quái phát ra từ họng của cổ bà, bà ấy mỉm cười vô cảm

 

Khà khà khà khà.

 

Giống như một chiếc quạt cũ đã khô dầu.

 

22

 

Nắng lại lạnh đi.

 

Cổ bà ra hiệu bảo chúng tôi vào sân.

 

Bà ấy đi rất chậm, hoàn toàn khác với khí thế hiên ngang lúc bước ra sân.

 

Tôi nghĩ cổ bà đã đoán ra rồi.

 

Con gái của bà chạy theo tình yêu và bị phản bội......

 

Bà ấy đã không còn con gái từ rất lâu rồi!

 

Trong cơn bốc đồng, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới dìu cổ bà: “Bà ơi, để cháu dìu bà!”

 

Bà ấy quay đầu nhìn tôi: “Ngươi không sợ ta?”

 

Tôi sợ!

 

Nhưng dì Thanh nói, bà ấy là bà ngoại của tôi......

 

Cổ trùng trong người tôi cũng trở nên an tâm.

 

Tôi cắn răng, cố gắng không nhìn vào nửa mặt đáng sợ kia.

 

"Ngươi tên là gì?" Giọng nói cổ bà bỗng dưng dịu dàng.

 

"Bạch Chỉ ạ." Tôi cũng nhẹ giọng trả lời.

 

Bà ấy ‘ừ’ một tiếng mà không có tí cảm xúc nào.

Loading...