Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Thú Của Phản Diện Là Capybara - 30-33

Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:05:58
Lượt xem: 369

30

"Vậy... giả sử... ta nói là giả sử thôi nhé... Nếu thua cuộc thi này, ngươi có buồn lắm không?"

Tôi không nhịn được hỏi câu mong chờ câu trả lời nhất.

Lâm Tịch không hề do dự, thản nhiên đáp:

"Thua thì thua thôi."

"... Chỉ vậy thôi sao?"

"Chứ sao nữa?"

Tôi cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn.

Không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Nhưng hắn vẫn điềm nhiên nói: "Làm kiếm tu mấy năm nay, ta quen thua rồi. Đằng nào thì lần sau cũng thắng được mà."

À...

Suýt quên mất.

Vì tôi, hắn ta đã sớm ngã xuống bùn đen, chẳng còn là đứa con kiêu ngạo của trời nữa.

Thua nhiều thì tự khắc sẽ không còn để tâm thắng thua.

Huống chi, kiếp này hắn ta chưa từng kết thù với nam nữ chính.

Nghĩ thế nào cũng chẳng có lý do gì để hắc hóa cả.

Hệ thống không nhịn được cảm thán:

"Lúc cô biến thành capybara, tôi tưởng cô thuộc hạng N*, ai ngờ lại là SSR*."

"Trước tiên khiến cậu ta chịu đủ khuất nhục và chế giễu, rồi lại rót soup gà nỗ lực, cuối cùng âm thầm ẩn mình."

"Tôi xin phép gọi đây là chiến thuật công lược chuột già âm u, cao siêu, thật sự quá cao!"

Vậy, tôi đã công lược thành công chưa?

"Chưa đâu, chủ tuyến chưa kết thúc thì chúng ta chưa thể nghỉ ngơi."

"Thế chủ tuyến khi nào mới kết thúc?"

"Ồ, còn phải xem nam nữ chính muốn kéo dài đến bao giờ ~"

...

Về lý thuyết, giờ tôi nên yên tâm rồi.

Xét cho cùng, Lâm Tịch đã bước lên con đường hoàn toàn khác với cốt truyện gốc.

Không hiểu sao tôi vẫn cứ có linh cảm chẳng lành.

Mãi sau này tôi mới biết, dù có vẻ như có vô số lựa chọn, nhưng một số cốt truyện là không thể tránh khỏi, chúng tôi vẫn phải đi theo lộ tuyến.

31

Lâm Tịch hỏi tôi: "Sau khi Ngự thú đại tái kết thúc, ngươi muốn làm gì nhất?"

Trong đầu tôi hiện lên nhiều ý tưởng -

Ăn đặc sản ở đảo La Phù, ngắm mỹ nữ ở Hợp Hoan Tông trên đảo Bằng Phong, tham quan phòng đấu giá số một ở đại lục Huyền Phong... đủ thứ.

Nhưng cuối cùng, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại cây đa ngàn năm ở Ngự Thú Tông - nơi tôi thường ngồi hóng mát.

"Ta muốn về Ngự Thú Tông. Mai rùa của Thủy Linh Quy đại thúc mát rượi, rất thích hợp để ngủ. Canh thảo dược của Huyền Điểu tỷ tỷ ngon nhất, mỗi lần ta đều uống mấy bát lớn. Huỳnh Lộc đại ca còn viết tiểu thuyết, ta chưa đọc đến đoạn kết..."

"Lâm Tịch à, ta nhớ họ."

Lâm Tịch xoa xoa đầu tôi.

"Thi đấu vừa kết thúc, chúng ta sẽ về ngay."

Hắn như chợt nhớ ra điều gì, cười nói:

"Lần này không cưỡi kiếm đâu, ta sẽ đưa ngươi về bằng thuyền tiên nhanh nhất."

Nói xong, hắn ta nhấc bổng tôi lên, giơ cao quá đầu.

"Đi thôi, đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi."

Hôm nay là ngày thứ 23 của trận chung kết Ngự Thú Đại Tái.

Sau khi trải qua vòng phân nhóm, vòng loại và vòng phục hồi, cuối cùng cũng đến được vòng chung kết 1V1 giữa 10 người mạnh nhất.

Không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo nữa.

Trong nhiều lần thi đấu trước đó, Lâm Tịch chưa từng bắt cặp với nam nữ chính.

Chúng ta cứ thế tiến thẳng vào chung kết mà không gặp trở ngại gì.

Mãi đến vòng tứ kết, Lâm Tịch mới phải đối đầu với nam chính.

Lần thi đấu này, tôi hơi căng thẳng, nhưng không quá lo lắng.

Lúc này nam chính muốn che giấu thực lực, trước đó còn cố tình thua một ván.

Nếu không có gì bất ngờ, trận đấu này chắc sẽ kết thúc nhanh chóng.

Đỗ Vô Hối dù đã bị loại từ trước, vẫn một mực cổ vũ cho chúng tôi cùng với Bạch Lộ.

"Lâm Tịch, Xuân Phong Lâu vừa mang ra loại rượu linh tốt nhất, sau khi thi đấu xong, chúng ta lại tụ tập nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/linh-thu-cua-phan-dien-la-capybara/30-33.html.]

Lâm Tịch khéo léo từ chối.

Mọi thứ đều diễn ra bình thường.

Cho đến khi đám đông bỗng bùng lên những tiếng kêu kinh ngạc.

"... Anh Tuyết Nhi, là Anh Tuyết Nhi! Hôm nay cô ấy lại đến xem thi đấu."

"Cô ấy trẻ quá, lại còn xinh đẹp nữa chứ."

"Anh Tuyết Nhi? Là chủ nhân của Thú Ác Mộng sao?"

"Đâu chỉ có Thú Ác Mộng? Còn cả Vua Bò Cạp Long, Lang Ảo Ảnh, chủ nhân của Kình Mộng Nguyệt... Đều là cô ấy cả."

Anh Tuyết Nhi nổi danh tại Đại hội Ngự thú, là thiên tài Ngự thú trẻ tuổi nhất hiện nay.

Cô ấy tiến về phía chúng tôi, tiếng bàn tán của đám đông càng lúc càng sôi nổi.

"Hôm nay chắc chắn cô ấy đến cổ vũ cho Lãnh Hàn Thu, mấy ngày trước tôi còn thấy họ đi chợ cùng nhau."

"Thiên tài Ngự thú trẻ và Thánh Tử của đại lục Thánh Quang, quả thật là trời sinh một cặp."

"Thật khiến người ta ghen tị quá."

Tôi cũng nghĩ Anh Tuyết Nhi đến để cổ vũ cho Lãnh Hàn Thu.

32.

Hệ thống hàng ngày phát sóng trực tiếp trong đầu tôi: nam nữ chính hòa thuận, nam nữ chính cãi nhau, nam nữ chính lại hòa thuận, nam nữ chính lại cãi nhau... Thỉnh thoảng sẽ có vài chi tiết nhỏ về ghen tuông, tình ái, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi hai giai đoạn hòa thuận và cãi nhau.

Mấy ngày trước họ dường như lại cãi nhau.

Không biết khi nào sẽ hòa thuận lại.

Lãnh Hàn Thu nhìn Anh Tuyết Nhi tiến đến, gương mặt tuấn tú lạnh lùng không kìm được lộ ra một nụ cười.

Anh Tuyết Nhi đến gần.

Anh Tuyết Nhi mỉm cười.

Anh Tuyết Nhi mỉm cười tiến đến, lướt qua Lãnh Hàn Thu.

"Lâm Tịch, cố gắng trong trận đấu nhé."

Chỉ một câu nhẹ nhàng, đã khiến Lãnh Hàn Thu sa sầm mặt xuống.

Sau khi cổ vũ Lâm Tịch xong, Anh Tuyết Nhi dường như mới nhận ra Lãnh Hàn Thu, lại nói thêm: "Hàn Thu, ngươi cũng cố gắng trong trận đấu nhé."

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Lâm Tịch.

Hằng ngày ở bên cạnh hắn, tôi có thể làm chứng, ngoài vòng thi đấu nhóm, hắn chẳng có chút liên hệ nào với nữ chính.

Rõ ràng là nữ chính muốn làm tên kia ghen, nên mới dùng thủ đoạn này.

Nhưng Lãnh Hàn Thu lòng dạ hẹp hòi, lập tức ghi hận Lâm Tịch.

Hắn nhìn Lâm Tịch, từng chữ một gằn giọng: "Ngươi, là cái thá gì? Cũng đáng để đứng ngang hàng với ta sao?"

?

Thần kinh!

Nam nữ chính thật sự đều bị thần kinh nặng!

Trong chốc lát, tôi cũng chẳng biết nên mắng ai trước cho phải!

Không trách nguyên tác Lâm Tịch phát điên đến vậy, đều là bị cặp đôi này bức ép cả.

Trước đây tôi còn tưởng Anh Tuyết Nhi là người bình thường, nhưng sự thật chứng minh, một người trông có vẻ bình thường, khi lên cơn điên vì tình yêu, còn bệnh hơn cả người bình thường!

Tôi vốn luôn bình tĩnh, giờ bị tức đến phồng mang trợn má.

Tức giận trừng mắt.

Ước gì ánh mắt có thể phóng độc g.i.ế.c c.h.ế.t cặp nam nữ chính này!

Nhưng Lâm Tịch vẫn bình tĩnh như không, chẳng để tâm đến chuyện vừa rồi, vỗ vỗ đầu tôi: "Đến lúc lên sân khấu rồi, chúng ta nhanh chóng kết thúc trận đấu, cố gắng về sớm một chút.

"Rượu ngon của sư phụ, tối nay vẫn phải đi với Đỗ Vô Hối một chuyến, mang về cho sư phụ vài bình rượu linh ngon.

"Còn có những người bạn nhỏ của ngươi, lúc đến ngươi nhận không ít quà, đã nghĩ ra sẽ mang gì về cho họ chưa? Nếu chưa nghĩ ra, không bằng đi phố Tiên Miếu dạo một vòng."

Lâm Tịch vốn ít nói, lúc này hiếm khi lại dông dài.

Tôi bị hắn nói làm phân tâm, nguôi giận.

Cho đến khi lại nghe thấy giọng Lãnh Hàn Thu ——

Hắn nhìn Lâm Tịch, giọng điệu kiêu căng: "Ngươi, không nên ở đây.

"Lâm Tịch, ngươi không đủ tư cách dự thi."

Lâm Tịch chẳng màng đến lời Lãnh Hàn Thu, thản nhiên gọi ra linh kiếm.

"Có tư cách hay không, ngươi nói không tính, ta mới là người quyết định."

Linh kiếm trong tay hắn rung lên phấn khích.

Chiến ý dâng trào, không gì cản nổi.

Lãnh Hàn Thu bực bội nói: "Vậy đừng trách ta nói ra bí mật của ngươi."

Lâm Tịch thản nhiên đáp: "Tùy ngươi."

 

Loading...