Linh Miêu Phục Thù - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-04-02 20:41:12
Lượt xem: 655
Chuyện này đã xảy ra vào một mùa hè của mười mấy năm trước.
Bởi vì quá kinh tởm và khủng khiếp, khiến cho tôi nhớ mãi không quên.
Con gái của thím Vương tên là Vương Nguyệt, khi ấy 13 tuổi, nhưng từ nhỏ lại mắc bệnh lạ trong người.
Con bé cứ đi được vài bước thì xỉu ngang, có khi nghiêm trọng lắm thì một ngày có thể xỉu tận năm, sáu lần.
Điều kiện trị liệu trong thôn lại rất thấp, cho nên đa số người dân đều tin vào những phương thuốc cổ truyền.
Không biết phương thuốc của thím Vương từ đâu mà đến, nói chỉ cần ăn một chú mèo con vừa mới sinh, vậy thì căn bệnh lạ của Vương Nguyệt sẽ khỏi hẳn.
Nghe tới đây thấy có hơi tàn nhẫn rồi đúng không?
Tôi vừa nghe được, liền hô lên toang rồi!
Trong cái thôn này, mèo sữa vừa lọt lòng, chỉ có nhà bác cả ở kế nhà tôi mới có thôi.
Vài tháng trước, con mèo cái nhà bác cả mang bầu, tôi và chị họ đã hẹn sẵn, đợi đến khi mèo con dứt sữa, tôi sẽ nhận nuôi một con.
Bây giờ thím Vương muốn mua mèo con về để ăn, tất nhiên tôi là người đầu tiên không đồng ý rồi.
Đợi đến khi tôi vừa tới nhà của bác cả, nhìn thấy thím Vương đang giao dịch với ông, chị họ vừa khóc vừa ngăn cản bác cả, kết quả lại bị ông quát vào mặt:
“Cái đồ phá của như mày! Chỉ là một con súc sinh mà khóc lóc cái gì! Bán đi một con thì mày vẫn còn hai con kia. Huống hồ đây là dùng để cứu mạng con gái bên thím Vương mày đấy!”
Rồi bác cả quay đầu cười hề hề nhét 200 tệ vào túi, mặt mày tươi rói nói với thím Vương: “Thím Vương, trẻ con không hiểu chuyện, khiến chị chê cười rồi. Con bé nhà chị tôi cũng nhìn nó lớn tới tận bây giờ kia mà, chẳng qua chỉ là một con mèo, chị cứ lấy mà sử dụng nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/linh-mieu-phuc-thu/chuong-1.html.]
“Vậy thì cảm ơn chú Khương nhé, đợi khi Tiểu Nguyệt nhà tôi khỏe rồi, nhất định sẽ mời chú dùng cơm.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sau này tôi mới biết được, dùng 200 tệ vào thời đó để mua một con mèo, chính là giá trên trời.
Nhìn thấy con mèo mẹ đang sốt ruột đi qua đi lại trong chiếc lồng, chắc là nó biết sắp phải cốt nhục phân ly rồi đúng không?
Khi tôi chuẩn bị tiến lên để ngăn cản, thình lình mẹ tôi xuất hiện phía sau tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì mẹ đã kéo tay tôi, không cho tôi cơ hội phản ứng, cứ đi thẳng ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm: “Thật là tạo nghiệp, tạo nghiệp mà! Tiểu Kiêu, vũng lầy này con đừng dại dột mà dấn thân vào!”
Tay tôi vùng mạnh một cái rồi thoát khỏi bàn tay của mẹ: “Mẹ, mẹ làm gì vậy hả? Con chỉ muốn cứu con mèo đó thôi mà!”
Thế là một cái tát trời giáng in lên mặt tôi: “Nhà mình dư tiền đến nỗi để mày làm càn vậy sao? Cứu được con này, thì còn bao nhiêu con nữa? Mày có cứu được hết không?!”
Khóc cũng đã khóc, làm loạn cũng đã làm rồi.
Nhưng mẹ tôi vẫn không chịu nghe tôi.
Mẹ nói đúng, cứu được một con, thì sẽ có con thứ hai, thứ ba…
Điều kiện nhà tôi thuộc dạng tầm thường, làm gì có dư dả tiền để tôi càn quấy cơ chứ?!
Rồi mẹ cảnh cáo tôi, những chuyện sát sinh này nếu như không cứu được thì phải tránh xa ra.
Mèo là động vật rất linh tính, nếu g.i.ế.c bằng cách này, e là sẽ gặp phải tai họa.
Cho nên, bà biết bản thân không cứu được con mèo đó, cũng không muốn tôi giẫm phải vũng bùn này.