Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Toả Sáng - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-05-07 14:56:09
Lượt xem: 882

Tôi đội nắng đi trên đường, mặc dù mặc quần thể thao mỏng nhưng mặt trong đùi đã sớm bị trầy xước.

Cơ thể này quá béo, khi đi bộ, thịt đùi cọ xát vào nhau, chẳng trách Liễu Thanh Thanh ít khi đi bộ, giờ ra chơi cũng chỉ ngồi im trên ghế.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Cơ thể rất đau nhưng tôi vẫn tự hành hạ mình đi trên đường, mồ hôi như mưa.

Tôi không nên tin tưởng Liễu Thanh Thanh như vậy, kể hết bí mật của mình cho cô ấy.

Bây giờ hối hận cũng đã muộn, tôi nên suy nghĩ thật kỹ về cuộc sống sau này.

Cho dù rơi vào bùn lầy, tôi cũng phải nở ra những bông hoa rực rỡ nhất.

Đến khi đi về đến cổng trường thì đã là trưa.

Quần áo tôi ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, bốc ra một mùi mồ hôi khó chịu.

Bây giờ vừa đúng giờ ăn trưa, trong lớp lác đác vài người, hầu hết các bạn đã đi ăn ở căng tin.

Lục Tu Tề nhìn thấy tôi thì mắt sáng lên: "Cậu đi đâu vậy? Tan học tôi đến phòng y tế tìm cậu mà không thấy cậu đâu."

Tôi cầm cốc nước uống ừng ực nửa bình.

"Tôi về nhà một chuyến."

"Cậu làm sao vậy? Sắc mặt tệ quá?"

Vì chuyện ăn sáng gần đây, Lục Tu Tề và tôi đã thân thiết hơn rất nhiều.

Cậu ta thu lại vẻ cà lơ phất phơ, lo lắng nhìn tôi.

Tôi lấy sách giáo khoa trong ngăn kéo ra đặt lên bàn, cười khổ với cậu ta: "Không có gì, chỉ là phát hiện ra mình rất ngu ngốc."

"Lạ thật."

Lục Tu Tề sờ gáy, quay người đi không thèm để ý đến tôi nữa.

Hơn năm giờ sáng, trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã dậy rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/linh-hon-toa-sang/chuong-6.html.]

Trong sân nhỏ chỉ còn lại một mình tôi.

Ba mẹ Liễu Thanh Thanh mở một quán ăn sáng rất nhỏ, hai người phải dậy từ hai ba giờ sáng để làm việc, hơn bốn giờ đã ra bán hàng.

Tôi rửa mặt, thay quần áo, đẩy cửa sân, bắt đầu đi bộ nhanh dọc theo con đường.

Cơ thể này quá béo, không thể chạy được, chỉ đi bộ nhanh thôi cũng đã mất nửa cái mạng.

Thở hổn hển đi được nửa tiếng, tôi lại quay về sân bắt đầu tập luyện sức mạnh.

Nói là tập luyện sức mạnh, thực ra chỉ là tập nâng cao đùi, giơ tay, sau đó tập luyện chạy bậc thang trên cầu thang.

Cơ thể Liễu Thanh Thanh quá yếu, chỉ cần giơ tay một chút là cơ bắp đã run rẩy đau nhức, đừng nói đến chống đẩy.

Tập luyện nghiêm túc nửa tiếng, quần áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi, từ màu xám nhạt chuyển sang màu xám đậm.

Nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng, tôi về phòng, tắm rửa, thay quần áo, đeo cặp chuẩn bị đi xe buýt đến trường.

Trong nồi vẫn còn nóng bữa sáng mẹ Liễu Thanh Thanh chuẩn bị, trên bàn còn để ba mươi tệ tiền tiêu vặt.

Một bát trứng luộc, năm cái bánh bao thịt lớn, hai hộp sữa.

Ba mẹ Liễu Thanh Thanh rất chiều cô ấy, dù sáng nào có mệt mỏi đến mấy cũng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy.

Cuối tuần sẽ đi chợ mua thịt bò và tôm để bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy.

Thực ra cô ấy cũng có hạnh phúc của riêng mình.

Tôi và ba mẹ tôi rất ít khi ăn cơm cùng nhau, càng chưa bao giờ được ăn cơm ba mẹ tôi nấu.

Tôi bỏ bữa sáng vào cặp, nghĩ ngợi một lúc, tôi lại chạy ra sân hái hai quả dưa chuột xanh mướt và vài quả cà chua đỏ tươi.

Mẹ Liễu rất chăm chỉ, sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, bà còn dựng một vườn rau nhỏ ở phía nam của sân, rau ăn hàng ngày đều hái từ vườn rau.

 

 

Loading...