Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Toả Sáng - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-05-07 15:00:33
Lượt xem: 659

Đẩy tạ hạng 3, chạy 3000 mét hạng 8, còn chạy vượt rào 100 mét thì vô lý nhất, hạng nhất.

 

Vì điểm của các bạn gái khác đều bị trừ hết, chỉ có mình tôi vượt qua được hết các rào cản từ đầu đến cuối.

 

Các bạn nữ trong lớp vây thành một vòng tròn, vừa khóc vừa hét với tôi: "Liễu Thanh Thanh, cậu là thần tượng của tôi! Cậu biết không, lúc thấy mặt cậu đỏ bừng, sắp c h ế t đến nơi rồi mà vẫn cố chạy hết vòng cuối cùng của 3000 mét, tôi đã suýt khóc luôn đấy!"

 

"Hu hu hu! Liễu Thanh Thanh, cậu quá lợi hại rồi, tôi sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng cậu nữa, tôi thật đáng c h ế t!"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

"Liễu Thanh Thanh, cậu làm thế nào vậy! Trước đây trong giờ thể dục, cậu còn không chạy nổi 200 mét! Thật sự quá cảm động!"

 

Lục Tu Tề khoanh tay đứng một bên, cậu ta nhìn tôi đầy tự hào, vẻ mặt cưng chiều, nghe người ta khen tôi còn vui hơn khen chính cậu ta.

 

Sau đại hội thể thao không lâu thì đến kỳ thi cuối kỳ.

 

Tôi lấy lại được ngôi vị nhất toàn trường với số điểm cao hơn người thứ hai 30 điểm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/linh-hon-toa-sang/chuong-14.html.]

Liễu Thanh Thanh không còn là đứa béo mà mọi người ghét bỏ nữa, bây giờ tên của cô ấy cũng là mối tình thời thiếu nữ mà không ít nam sinh khắc lên bàn, ghi vào sổ.

 

Thi xong cuối kỳ là đến kỳ nghỉ hè. Tôi vừa cố gắng làm trắng da, dưỡng da, vừa tiếp tục giảm cân điên cuồng, còn tranh thủ đi làm thêm kiếm được kha khá tiền tiêu vặt.

 

Đến khi chúng tôi từ học sinh mới lên lớp 10 thành học sinh lớp 11 thì Liễu Thanh Thanh đã hoàn toàn trở thành ngôi sao sáng nhất của trường Trung học Giang Nam.

 

Lục Tu Tề từ khi biết tôi là Trần Nghiên Hạ thì thái độ đã thay đổi rất nhiều.

 

Cậu ta không còn gọi tôi là Liễu Thanh Thanh nữa mà nghĩ ra một biệt danh cho tôi, gọi là Hạ Hạ.

 

Cậu ta cũng không còn mất tập trung trong giờ học, không còn viết bừa bài tập về nhà nữa.

 

Cậu ta bắt đầu học hành chăm chỉ hơn bất kỳ ai, vì cậu ta nói trước đây cậu ta thấy học hành chẳng có ích gì nhưng bây giờ, cậu ta muốn cùng tôi thi đỗ vào trường đại học ở Bắc Kinh.

 

Nghe nói các trường đại học ở Bắc Kinh đều có điểm rất cao.

 

Loading...