LIỄU THANH THANH - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:03:07
Lượt xem: 1,447
Sau đó, ta thường cảm thấy mình thật may mắn, chỉ vì một cú ngã mà có được cuộc sống an cư lạc nghiệp.
Không ngờ, chàng ấy đã để ý đến ta từ lúc đó.
Chẳng trách chàng ấy lại nhiệt tình thuê nhà cho ta như vậy.
Còn bảo Trương thẩm tử ngày nào cũng đến chăm sóc ta, khen ngợi nơi này phong cảnh hữu tình, láng giềng thân thiện.
Nhưng chàng ấy cũng không nói dối.
"Vậy nếu ta mãi không nhận được thư hòa ly thì sao?"
"Vậy ta sẽ đưa nàng bỏ trốn, để hắn ta phải tìm khắp cả phương Bắc, tìm thêm vài chục năm nữa."
Ta không nhịn được cấu nhẹ vào eo chàng ấy một cái: "Vừa nãy chàng đã nghe trộm bao lâu rồi?"
Chàng ấy càng ôm chặt ta hơn.
"Ban đầu ta định mang theo đôi nhạn đến làm nàng vui. Kết quả nàng và hắn ta lại đóng cửa ở trong phòng, sau đó đến cả tiếng nói chuyện cũng không còn. Khi đó ta suýt nữa đã định phóng hỏa ngoài cửa rồi.”
Lòng ta cảm thấy ấm áp, lại thấy có chút buồn cười.
Vị tiên sinh dạy học trẻ con này đã nhặt ta từ trên núi, lại tìm về túi đồ và giày của ta.
Không biết từ lúc nào, chàng ấy còn nhặt lại cả trái tim ta từ một khe núi sâu hơn.
18.
Ban đầu ta cứ nghĩ Sở Giang Nhan chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông suốt.
Không ngờ ngày hôm sau hắn ta lại dẫn theo người của quan phủ đến nhà.
Tay cầm tờ hôn thư khi chúng ta thành thân, lớn tiếng tuyên bố muốn đưa thê tử đã thất lạc của mình về nhà.
Hắn ta không còn là chàng thiếu niên kiêu ngạo và đa tình năm nào, cũng không còn là chàng công tử trầm ổn và u sầu khi cưới ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lieu-thanh-thanh/chuong-14.html.]
Nhìn hắn ta dẫn theo một đám nha dịch bao vây quanh sân nhỏ của ta lúc này.
Thật giống như một kẻ ác bá ỷ thế h.i.ế.p người.
Ta đang không biết phải làm sao, thì hương thân quê nhà đều cầm theo dụng cụ bằng sắt trong nhà vây quanh.
Bảo vệ ta và Quý Du Nhiên ở giữa.
Quý Du Nhiên lại ôm ta vào lòng.
Sở Giang Nhan hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn ngẩng đầu lên.
"Thanh Thanh, nàng là thê tử đã có hôn thư với ta. Hôm nay không đi theo ta, thì tên tiên sinh dạy học kia sẽ phải vào ngục vì tội dụ dỗ thê tử người khác bỏ trốn."
Chưa kịp để ta lên tiếng, hương thân xung quanh đã lớn tiếng phản bác.
"Nói bậy bạ gì đó, Lưu nương tử này từ trước đến nay đều là nương tử chưa cưới của Quý tiên sinh. Hai người họ yêu thương nhau lắm, nhi tử ta học ở học đường mấy năm rồi, chúng ta ngày nào cũng thấy."
"Vị công tử này lần trước còn nói thê tử mình bỏ rơi con cái. Lưu nương tử rất tốt bụng, thường xuyên mang đồ ăn đến cho cô nhi quả phụ của Lý gia đầu thôn, sao có thể là người bỏ rơi con cái được."
Sở Giang Nhan làm sao nhớ được những lời mình nói khi say rượu, chỉ cảm thấy hương thân đang cố tình gây rối.
"Các người mau giải tán đi, nếu không sẽ bị bắt hết vào ngục!"
Mọi người bị kích động, lần lượt giơ cao dụng cụ trong tay.
Vương thúc dẫn đầu hô to: "Quý tiên sinh là người coi trọng đạo nghĩa, thường xuyên dạy học miễn phí cho những đứa trẻ nhà nghèo. Lưu nương tử dịu dàng tốt bụng, luôn quan tâm đến sức khỏe của mọi người, nấu canh và làm bánh ngọt vào các dịp lễ tết. Một cặp phu thê tốt như vậy, sao có thể giống như những gì hắn ta nói chứ.
Ta thấy rõ ràng là tên công tử nhà giàu này cấu kết với quan phủ, cưỡng ép cướp đoạt dân nữ!"
Mọi người đều hưởng ứng, hô to sẽ không để ai xông vào sân nhỏ này.
Các nha dịch không ngờ lại gặp phải sự kháng cự tập thể của thôn dân, chỉ vì để bảo vệ một cặp phu thê từ nơi khác đến đây sinh sống.
Họ đều có chút khó xử, không biết phải làm sao.