Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lão đại ,có thể yêu anh được không? - Chương 10: Thiên Nguyên

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:37:15
Lượt xem: 123

18. “Là ai?!” Nhìn cánh cửa bị b.ắ.n nát, Thẩm Trạch đen mặt.

Một giọng cười lanh lảnh vang lên “Thẩm nhị lão gia, nhận ra tôi không?”

Thẩm Trạch không chỉ nhận ra, thậm chí còn run rẩy vì sợ hãi mà bước hụt bước lùi lại, lắp bắp “Th...Thiên lão đại..”

Ông ta không sợ Thẩm Mặc Ninh g.i.ế.c mình, vì ông ta biết bố cô là anh trai ông sẽ không đồng ý, nhưng kẻ điên này thì khác!

Thẩm Mặc Ninh điên 1, Thiên Nguyên điên 10. Bởi Thẩm Mặc Ninh g.i.ế.c người, sắc mặt sẽ trở nên lạnh lẽo, Thiên Nguyên ra tay, luôn sẽ mỉm cười. Vậy nên khi nghe tiếng cười này, ông ta- một người sợ chết, đã hoảng loạn.

“...Sao Thiên lão đại này nhìn cứ có chút...quen mắt?”

“Nghĩ nhiều rồi, có thể là đại trà thôi” Thẩm Tam đáp “Anh cũng chưa từng gặp mà”

Lạc Tư Niên lắc đầu, “Không, tôi cũng thấy quen lắm, mà đã gặp ở đâu nhỉ..?”

Thiên Nguyên tiêu sái đi vào, phía sau có rất rất nhiều ‘vệ sĩ áo đen’, hắn vẫy tay, lập tức có người từ sau khống chế Thẩm Trạch cùng Phó Tư.

“Thiên gia, Mặc gia, đã tìm thấy Tạ tiểu thiếu gia” Có người đến báo cáo

Thẩm Mặc Ninh nhìn sang, Thiên Nguyên phẩy tay “Chỗ này để tôi”

Cô gật đầu rồi xoay người theo người kia.

Thật ra phải cảm ơn bà ‘mẹ’ kia mà cô biết được mục đích của Thẩm Trạch, thông qua điều tra biết được ông ta dính líu tới mafia Italia nên cô đã nhờ Thiên Nguyên hỗ trợ. Năng lực hắn không chê vào đâu được, rất nhanh đã thâm nhập vào biệt thự, tìm được Tạ Phong và âm thầm khống chế toàn bộ người của Thẩm Trạch mà không ai hay.

Lúc Thẩm Mặc Ninh tới nơi, Tạ Phong đang được người của Thiên Nguyên dìu ra ngoài.

Cô sững bước, cả người như có dòng điện, khiến da đầu cô tê dại, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

“....Tránh ra”

Bị áp suất giảm đột ngột xung quanh cô dọa sợ, người nọ vội đưa người cho cô, bản thân lùi lại vài chục bước.

Ngược _ HE

[Thằng chó!]

[Con mẹ nó, dám làm thằng bé ra nông nỗi này, sao ông ta dám...?!?!]

[A Tạ bị thương nặng quá...]

[San bằng nơi đó cũng không khiến tôi nguôi giận!!]

“Im miệng, ồn ào”

Bên kia liền im bặt, hay lắm, họ quên không tắt mic.

“Biết ở đó mắng chửi, còn không biết đường gửi trực thăng qua đón người?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lao-dai-co-the-yeu-anh-duoc-khong/chuong-10-thien-nguyen.html.]

[ Mau, đưa tôi qua đó ] Tạ Lễ vội ra lệnh.

Cô ôm Tạ Phong lên tay, sải bước đi khỏi căn phòng.

“Hửm? Ối chà, thương tích nặng phết” Thiên Nguyên cảm thán, trên mặt hiện chút xót xa nhưng mau chóng bị ẩn đi, chỉ là không qua được mắt Thẩm Mặc Ninh.

Thẩm Mặc Ninh bước lại, đặt Tạ Phong nằm xuống sofa dài cạnh Thiên Nguyên, xong, cô đưa tay ra.

“....” Thiên Nguyên gật gù “Được thôi, không c.h.ế.t là được” rồi đặt con d.a.o nhỏ vào tay cô

“Tôi tự biết chừng mực” Thẩm Mặc Ninh siết chặt con dao, cô ngước lên, chậm rãi tiến đến trước mặt Phó Tư.

Một tiếng hét chói tai đầy đau đớn, Thẩm Mặc Ninh lạnh lùng rút d.a.o rất dứt khoát, khiến Phó Tư kinh hãi mở lớn hai mắt.

Những người xung quanh như rít phải một ngụm khí lạnh, không khỏi rùng mình.

“Thiên gia, để vậy có sao không? Tôi chưa bao giờ thấy Mặc gia đáng sợ như vậy....”

Thiên Nguyên thản nhiên đáp lời đối phương “Thế giờ được thấy rồi đấy”

Người vệ sĩ “....”

Thiên gia à, giờ không phải lúc nói đùa đâu.

Đừng nói mỗi đám vệ sĩ này, bên phía Lạc Tư Niên cũng không dễ gì, tuy họ không thấy cô nhưng cũng tự cảm nhận được, dẫu sao m.á.u Phó Tư b.ắ.n thẳng vào camera ẩn trên cổ cô mà, động tác của cô, họ đều thấy rõ, bèn âm thầm tắt cam. Ừm, bảo toàn tính mạng là trên hết.

Thẩm Trạch bị dọa cho lùi xệt xệt trên nền, cổ họng tắc ngứ không tài nào nói rõ câu, Thẩm Mặc Ninh thì ra đáng sợ tới vậy...ông ta không phải đang đối đầu với Thẩm Mặc Ninh, mà là đối đầu với một con ác quỷ!

Phó Tư bị đ.â.m liên tiếp bao nhiêu nhát, cậu ta cũng không biết nữa, chỉ biết là rất đau nhưng không hét được, vì miệng ọc ra rất nhiều máu.

Cho đến mãi khi, ý thức chuẩn bị trôi dạt đi thì bị hất gì đó, cậu ta kinh hãi hét lên, tiếng này so với ban đầu to gấp ngàn lần.

“Xít___”

Đám vệ sĩ đều chung một suy nghĩ: Quá độc!

( Ngôn: Góc giải thích : Là bà nữ 9 đổ muối vào người Phó Tư á 🙃 )

Phó Tư đau đến quằn quại, cậu ta liên tục lăn đi lăn lại trên nền, gào lên “Th, Thẩm lão đại, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin hãy tha cho tôi, xin cô..!!!”

“Yên tâm, tôi sẽ không để cậu mất ý thức đâu” Thẩm Mặc Ninh từ từ đứng dậy, ánh mắt lãnh băng khiến người ta rùng mình, cô rút điện thoại ra, chụp ảnh lại

“Ê, lão đại gửi gì này...Ôi vãi cả chưởng” Thẩm Lục vội che miệng

Cả đám xúm vào xem, cũng đều rợn người, đến họ cũng không nghĩ ra cách trả thù nhớ đời này, lão đại thực sự biết cách khiến kẻ thù chịu đau khổ.

< Gửi cho Phó lão gia >  -Mặc-

Phó Tư là con một, thấy cậu ta ra nông nỗi này, Phó lão gia chắc chắn tức giận, nhưng không làm gì được, ông ta hẳn đau đớn lắm.

Loading...