Lắng nghe - Chap 4
Cập nhật lúc: 2024-06-12 14:22:21
Lượt xem: 716
Ngón trỏ bàn tay phải của anh lần theo cổ tôi, chạm vào cằm tôi rồi hơi nâng lên.
Tôi lại bắt gặp ánh mắt của anh ấy.
Như vực thẳm, nó muốn nuốt chửng tôi.
"Ồ, cô thật dũng cảm."
Không có cảm xúc hay tức giận trong giọng điệu của anh ấy.
Tần Mục đưa tay ra, dễ dàng xé đứt sợi dây trói quanh tay chân tôi rồi ném xuống đất.
Giây tiếp theo, anh cúi người đè tôi xuống giường.
Chiếc tay giả bằng kim loại giữ chặt eo tôi, không cho tôi trốn thoát.
Mặt tôi tái nhợt vì đau đớn và tôi không thể không khóc nức nở.
"Nhịn một chút."
Tôi nhắm mắt lại và cắn môi.
Tần Mục nghiêng người hôn tôi, trầm giọng nói: "Đừng cắn."
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Anh cúp máy, tiếng chuông lại vang lên, rõ ràng là muốn anh bắt máy.
Tần Mục cau mày khó chịu, khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy người gọi.
Là Tần Triết.
Tần Mục kìm nén tâm tình, nghe điện thoại: “Nói.”
Chỉ một lời thôi, như băng tan.
Đầu bên kia điện thoại, Tần Triết vội vàng nói: “Chú, hôm nay bọn họ nói đùa, đưa cho chú một người phụ nữ, chú không…”
Tần Mục nhướng mày: "Nói đùa?"
Ánh mắt anh rơi vào tôi.
Tôi mím môi và không nói gì.
Tần Triết nhẹ nhàng giải thích: “Chú nhỏ, Lộc Linh là hôn thê của cháu, cháu cùng cô ấy có chút rắc rối nên mới đưa cô ấy đến chỗ chú như một trò đùa.”
"Cháu đã ở tầng dưới rồi, sẽ đón cô ấy ngay."
Tần Mục chế giễu: "Ồ, không cần tới."
"Cô ấy là người đẹp trên giường của tôi."
Cúp điện thoại xong, Tần Mục ném điện thoại đi rồi bế tôi lên, ánh mắt sáng rực.
“Không phải quà à?”
Tôi lắc đầu với vẻ mặt tái nhợt và giải thích với giọng run run.
Tần Mục nghe vậy, thở dài một hơi: "Sao vừa rồi cô không nói?"
"Sợ tôi?"
Tôi khẽ gật đầu, cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt anh, sợ anh sẽ tức giận gi.ết tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lang-nghe/chap-4.html.]
Tần Mục bất đắc dĩ cúi đầu, hôn lên môi ta: "Được rồi, đừng sợ."
Anh ôm tôi và cử động của anh trở nên nhẹ nhàng.
Bộ phận giả bằng kim loại bị dính nước và dính vào thắt lưng của tôi.
Lạnh và dính.
Cuối cùng, Tần Mục mất khống chế.
Tôi khóc lóc van xin anh ấy nhưng anh ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, đôi mắt anh ấy đỏ hoe và muốn xé xác tôi ra để ăn tươi nuốt sống.
Bầu trời ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng và tối.
Tôi ngất đi và tỉnh lại sau cơn đau.
Cuối cùng, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tỉnh dậy lần nữa, không biết bây giờ là đêm nào, toàn thân mềm nhũn khó chịu.
Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên trán tôi, một giọng nói đầy tự trách vang lên: “Em tỉnh rồi.”
Tôi cố gắng nhìn rõ người trước mặt nhưng cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
Mơ hồ nghe thấy những lời ch.ửi rủa giận dữ.
Sau khi ngủ một lúc lâu, tôi cảm thấy một sức mạnh kỳ diệu đang dần an ủi tôi và làm dịu đi cơn đau trong cơ thể.
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy một điều gì đó xa lạ, tôi lập tức cảnh giác ngồi dậy.
"Đừng sợ, tôi không phải người xấu, tôi tên Mạnh Đàm."
Tôi theo phép lịch sự mà báo cáo tên mình: “Lộc Linh.”
Mạnh Đàn nhìn tôi, lưỡng lự không nói.
Cuối cùng, cô ấy liếc nhìn vết bầm tím trên người tôi một cách đầy ẩn ý và cẩn thận nói: “Có cần tôi giúp không?”
Cô ấy nói Tần Mục đã gửi tôi đến đây. Cô ấy là một nàng tiên cá và có khả năng chữa bệnh rất mạnh.
Tôi nghĩ đến ngày đó, lưng tôi cứng đờ, nhưng tôi vẫn lắc đầu.
"Tôi ổn, tôi có thể xử lý được."
“Tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi?”
Mạnh Đàm lắc đầu: "Tôi không biết, tôi phải hỏi Tần Mục, tôi gọi điện thoại cho anh ta thì thế nào?"
Nhận được sự đồng ý của tôi, Mạnh Đàm đi xuống lầu gọi Tần Mục.
Có thể thấy được, cô ấy sợ tôi sẽ bị Tần Mục ức hiếp.
Lòng tôi dịu lại.
Trong hai năm kể từ khi gia đình tôi phá sản, Mạnh Đàm là người đầu tiên tỏ ra tử tế với tôi.
Rất nhanh, Tần Mục đã tới.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây và áo vest đen, với bờ vai rộng và vòng eo hẹp. Tay áo xắn lên đến cẳng tay, để lộ những đường cơ bắp săn chắc, bên kia là những chiếc thay giả bằng kim loại ánh bạc lấp lánh.
Chợt nhớ lại đêm đó, tôi vội rút mắt khỏi bàn tay phải của anh và co rúm người lại vì sợ hãi.
“Xin lỗi, hôm đó là cơn độ.ng d.ục và tôi không thể kiềm chế được."