Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-04-27 10:59:24
Lượt xem: 206
Anh đang nằm nghiêng và tôi cũng thế.
Tôi ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt anh tuấn đó, trong lòng có hơi… mắc cỡ.
Nhưng khi nghĩ đến anh ta căn bản không nhìn thấy tôi thì tôi lại bắt đầu trở nên càn quấy hơn.
Tôi tựa vào lòng anh, đưa mũi vào hửi nhẹ.
Mùi hương trên người anh là một mùi thơm nhàn nhạt.
Chuyện kỳ lạ hơn chính là, càng sát vào người anh, cả người tôi càng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Khi nằm kế anh, tôi có cảm giác như đang nằm trong nhà vệ sinh của người khác vậy.
Đó là một nơi rất thích hợp để nuôi quỷ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đã đánh được một giấc thật là ngon luôn.
Giờ đã hơn bốn giờ chiều, khi anh ta tỉnh giấc thì tôi cũng dậy theo.
Anh ta thay đồ của anh ta, còn tôi thì mặc đồ của tôi.
Rửa mặt xong, đột nhiên anh cầm bàn chải đánh răng quăng vào sọt rác bên cạnh, lại mở hộc tủ phía dưới, lấy ra một đống bàn chải trong đó, chọn cây màu đen để sử dụng.
Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, anh liền đi ra ngoài.
Tôi nhìn thấy cả đống bàn chải, lén lút lấy trộm một cây màu hồng phấn để sử dụng.
Những thứ mà sau khi quỷ quái như tôi sử dụng, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến con người sau này lỡ có lấy ra xài tiếp.
Nếu không thì mấy thứ như bánh bao thịt đồ tế tang lễ hoặc cúng tiết thanh minh gì đó, tại sao cúng kiến xong, con người vẫn có thể đem về ăn chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lam-quy-dang-yeu-cung-co-the-kiem-com/chuong-7.html.]
Đương nhiên là quỷ ăn phần quỷ, người ăn của người rồi!
Kem đánh răng anh ta dùng thơm thật đó, nó the the trong miệng này.
Tôi cầm chai sữa rửa mặt khi nãy anh sử dụng, xịt ra một ít rồi học theo động tác của anh, làm ướt mặt, xoa đều tay cho lên bọt, mát-xa vài cái rồi dùng nước rửa lại cho sạch là ok.
“Thanh mát sảng khoái, đã quá đã!”
Người đàn ông điển trai đó đang ở dưới lầu nấu ăn.
Tivi treo tường trong phòng khách đang mở, dưới góc trái có để tên bộ phim là [Thần Điêu Đại Hiệp].
Có một chuyện nói ra cũng lạ lắm.
Rõ ràng tôi là một người không còn ký ức sinh thời, vậy mà tôi vẫn còn biết chữ mới ghê.
Thế là tôi ngồi lì trên sofa xem phim.
Sau khi xem xong tập một, anh ta đi tới mở toang cửa sổ phòng khách.
Tôi hoảng hốt chạy tọt vào nhà bếp tìm đại một góc tối chui vào trốn.
Rồi anh lại đi vào bếp, bưng các món vừa nấu đặt lên bàn ăn.
Một con quỷ không còn ký ức, mà còn là một cô hồn dã quỷ nghèo khiếp xác như tôi, làm gì mà biết được những món ăn đó gọi là gì.
Nói chung là có thịt có cá, có rau có canh, người ta hay gọi là ba mặn một canh đó.
Anh mở nồi cơm lên, tôi cũng đưa mắt vào nhìn, nấu cũng nhiều đó chớ.
Chắc mỗi mình anh ta ăn không hết đâu nhỉ?