Làm Ơn Mắc Oán - 3.2
Cập nhật lúc: 2024-03-14 19:21:28
Lượt xem: 13,272
Đại phu nhân chỉ cảm thấy tầm mắt như tối sầm xuống, hai chân xụi lơ, nước mắt trào ra không thể ghìm lại, thấm ướt vạt áo quý giá.
"Đúng, là lỗi của thần phụ hết, ngài tung hoành sa trường từng ấy năm, chẳng mấy khi ở nhà, ngài có làm hết trách nhiệm của một người phụ thân không?"
"Ngài chỉ biết dùng quyền lực của kẻ làm cha, nhưng chưa từng thật lòng quan tâm Tình Vũ, nên con bé mới có thể vì chút cám dỗ lường gạt mà đánh mất bản thân."
"Tôi gả cho ngài từng ấy năm, vẫn luôn cẩn trọng, không dám sơ sẩy dù chỉ một chút, nhưng tướng quân lại chẳng để ý tình cảm vợ chồng mà đối xử với thần phụ như thế."
Hai mẹ con khóc lóc như hoa lê trong mưa, đúng là khiến lòng người thương yêu.
Thấy thế, phụ thân lập tức mềm lòng, cũng dịu giọng xuống:
"Nếu con biết sai, hãy đoạn hết lai vãng với thứ trác táng này, phụ thân vẫn nhận con làm con gái, cho dù trời sập, phụ thân cũng có thể đánh cược một phen."
Thấy chồng mình đã nhả ra, đại phu nhân chờ mong vỗ vỗ Tô Tình Vũ, đôi mắt đầy vẻ đau lòng:
"Mau, mau nhận sai với phụ thân con đi, gi//ết kẻ này rồi, con vẫn là đại tiểu thư duy nhất của Tô gia."
Bùi Thanh bị chặn miệng trói c.h.ặ.t c.h.â.n tay nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ, liều mạng ra hiệu cho Tô Tình Vũ.
Ánh mắt đại phu nhân thoáng biến đổi, bà ta lập tức rút d.a.o găm hòng gi//ết Bùi Thanh, vì Tình Vũ, bà ta không thể không làm như thế.
Bùi Thanh sợ tới mức đạp chân liên tục, rú lên ô ô.
"Không..."
Tô Tình Vũ chìa tay đã đỡ nhát d.a.o trí mạng thay cho gã, những viên ngọc đỏ như m.á.u theo miệng vết thương nhỏ giọt rơi xuống, đập tan hy vọng của đại phu nhân, cũng chôn vùi chính bản thân mình.
Chị ta gào lên như một kẻ tâm thần, như một con dã thú đang nổi điên, liều lĩnh bảo vệ tất cả mọi thứ mà mình khát vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lam-on-mac-oan/3-2.html.]
"Tại sao mẫu thân cũng không chịu tác thành cho con? Hai người biết rõ con yêu chàng, không có chàng con sẽ ch//ết, chàng chính là mạng của con!"
Chị ta giật lấy con d.a.o từ tay đại phu nhân, khuôn mặt như đi//ên loạn, đôi mắt vằn đỏ tơ máu, đôi tay nắm chặt chuôi dao, trút hết cơn oán hận không duyên cớ của mình lên thân nhân.
"Các người có biết không? Tên thái tử mà các người ép ta phải gả ấy, hắn vừa yếu đuối lại vừa vô năng, hắn hoàn toàn không được, ha ha ha."
Tôi ngớ người, hồi tưởng những lời Tô Tình Vũ với sự khó tin tưởng, hồi tưởng chuyện kiếp trước chị ta thành thân với thái tử năm năm mà hình như đúng là không sinh được mụn con nào.
Chẳng lẽ thái tử đúng là có bệnh kín?
Nghĩ tới đây, tôi không ngồi im được nữa.
Tôi sải bước đi vào thư phòng, dùng thế chớp giật đánh bay hung khí trong tay Tô Tình Vũ.
Đại phu nhân vừa thở phào một hơi, tôi lại dùng hết sức bình sinh quăng cho Tô Tình Vũ một cái tát.
"Dám to gan nói xấu thái tử điện hạ, chị cảm thấy Tô gia chúng ta sống tốt quá rồi ư?"
Tô Tình Vũ bụm mặt, không cam lòng trừng tôi.
Trên mặt đại phu nhân cũng đầy bất ngờ.
Các người đều không vui phải không? Thế là tôi vui rồi.
Nước mắt đong đầy vành mi, tôi kích động quay đầu, nói những lời hùng hồn với cha:
"phụ thân thứ tội, đích tỷ hành động như vậy là đã gây ra họa lớn, nếu không giải quyết ổn thỏa, e rằng sẽ khiến bệ hạ thất vọng với Tô gia chúng ta!"
Sắc mặt phụ thân nặng nề, đã hoàn toàn thất vọng với Tô Tình Vũ tới tột độ.