LÂM KHÊ - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-18 08:20:52
Lượt xem: 9,373
8
Mùa đông đã qua, xuân thu lại tới.
Miền Nam phát lũ lụt, đến mùa thu lại gặp nạn châu chấu.
Ta thấy ngoài chợ treo bảng cáo thị, nói rằng triều đình đã gửi lương cứu trợ, còn phái Tử Thần Quân đi giám sát quan viên hai tỉnh Giang Nam dọc đường.
Ông lão kể chuyện trong trà quán có kinh nghiệm, hễ rảnh rỗi lại đập mạnh lên bàn, nói rằng miền Nam gặp thiên tai, thế đạo loạn lạc, thế đạo loạn lạc dễ xuất hiện bạo dân. Tử Thần Quân đi chuyến này, cứu trợ là chuyện thứ yếu, nhiệm vụ quan trọng nhất là trấn áp bạo động địa phương.
Ta về nhà ngồi tính toán sổ sách suốt đêm.
Hôm sau, khi Tử Thần Quân vừa ra khỏi phủ, ta đã gọi ngài ấy lại.
Chưa tới giờ Dần, trời vẫn còn tối. Ngài ấy mặc áo lông chồn đen, khuôn mặt trắng ngọc hòa vào bóng đêm, dường như còn lạnh hơn cả sương thu.
Ngài lặng lẽ hỏi: "Có chuyện gì?"
Ta rút ra từ tay áo một mảnh vải mẫu đưa cho ngài:
"Nghe nói ngài muốn đi miền Nam cứu trợ, đặc biệt đến để tiễn biệt. Tám trăm bộ áo ấm, mười ngày sau có thể lấy. Vải là loại ngài đang cầm, miền Nam không lạnh như miền Bắc, ta ước tính, để giữ ấm cho dân bị nạn là đủ. Chỉ là thời gian gấp gáp, cắt may thô sơ, mong ngài không chê."
Dân bị nạn có thể ăn no mặc ấm, ý nghĩ bạo động cũng sẽ giảm đi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Về phần tám trăm bộ có đủ hay không, ta thực sự không thể làm thêm được nữa.
Tử Thần Quân liếc qua mảnh vải trong tay, cúi đầu nhìn ta, người xưa nay luôn lãnh đạm nay lại thêm phần kính trọng, có lẽ đây là lần đầu tiên ngài ấy nhìn ta bằng ánh mắt chính diện.
Giọng ngài ấy lạnh lùng: "Lễ vật này quá nặng."
Quả thực là quá nặng.
Đó là toàn bộ gia sản của ta, cả năm nay mất trắng!
Tim ta đau nhói, nhưng mặt vẫn cười ha ha, cố tỏ ra hào hiệp: "Ồ, chuyện này, ngài đã từng cứu ta, ta từng nói khi phát đạt sẽ báo đáp ngài. Huống hồ, thiên hạ hưng vong, mỗi người đều có trách nhiệm! Ngày xưa cũng có tiểu thư nhà quyền quý quyên tặng trang sức, ta chỉ là noi gương người xưa thôi. Cửa hàng của ta nằm ở phố Tứ Tỉnh, hiện nay cũng có chút danh tiếng ở kinh thành, nếu ngài có thời gian, hãy ghé qua chơi."
Sợ làm lỡ việc lên triều của ngài ấy, ta vội vàng cáo biệt chuẩn bị rời đi, nhưng khi quay lại thì bị gọi lại.
Ánh mắt đen láy của ngài ấy nhìn chằm chằm vào ta, một lát sau, ông khẽ cúi đầu, nói: "Cảm ơn tấm lòng cao cả của cô."
Hoàn thành việc báo đáp, ta thấy lòng mình thanh thản, vui vẻ cúi chào ngài ấy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lam-khe/8.html.]
"Ngài là người tốt, hãy bình an trở về nhé."
Hai tháng trôi qua, sắp đến Tết.
Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của các cửa hàng, ta thay nam trang, cùng Giang Thiếu Thu đi Tô Châu lấy vải.
Đây là lần đầu tiên ta đi buôn, khác xa so với tưởng tượng.
Đi buôn thật là vất vả.
Sợ gặp phải cướp, trên đường không thể phô trương sự giàu có, đoàn thương buôn đông người, ăn uống phải tiết kiệm, thậm chí thịt mỡ cũng nhiều.
Qua một vùng nông thôn hẻo lánh, không biết sao lại có trận mưa lớn giữa mùa đông, chúng ta bị mắc kẹt trong hang núi, xung quanh lạnh buốt, mấy người thợ nhóm lửa, áo ngoài và giày tất dính nước hong lửa bốc lên mùi chua khó chịu, ta nghe thấy mà buồn nôn, kiếm cớ mệt mỏi, ngồi vào góc bên cạnh.
Lần này thịt mỡ cũng không có, ta lấy ra một chiếc bánh mì đã nguội lạnh, cắn một miếng, suýt gãy răng.
Một túi nước đưa tới từ bên cạnh.
Ta ngẩng đầu lên, thấy Giang Thiếu Thu, không biết hắn đã ngồi bên cạnh từ lúc nào.
"Ăn gió nằm sương, sớm bảo tẩu ở kinh thành chờ vải chuyển về rồi. Đi chuyến này có hối hận không, đại tẩu?"
Vải Tô Châu, ta phải tự mình xem.
Người khác chuyển về, chỉ là phần nổi của tảng băng - có lẽ có thứ ta ưng ý hơn?
Ta nuốt chỗ bánh đã nguội lạnh, lắc đầu nói: "Không hối hận."
Năm nay ta mười sáu tuổi, đã có thể tự kiếm tiền.
Quay lại một năm trước, khi muốn cứu tiểu nương, ta phải quỳ trên đất cầu xin, không ngừng quỳ.
Lùi lại nữa, khi mang vài chiếc bánh thịt cho người khác, phải bớt phần ăn của mình.
Đôi khi nghĩ lại, ta cũng không trách Tống Thư Bạch, khi hắn có danh phận, đừng nói vài chiếc bánh thịt, ngay cả muốn ăn gà quay cũng không khó. Ta thấy đó là tình nghĩa lớn, nhưng trong mắt hắn, chỉ là một ân huệ nhỏ.
Một ân huệ nhỏ, muốn hắn hết lòng báo đáp, thực sự là làm khó hắn.
Người ta nói nữ nhân như hoa, càng lớn càng đẹp.
Nhưng ta thì càng lớn càng xấu.
Giờ tay mặt ta đều bị chai sạn, tai có vết nứt, đen hơn, gầy hơn, đầy bụi bặm, không có gì tốt, so với năm trước, chỉ cao thêm vài phân. Nhưng ngoại trừ dung mạo, số phận nằm trong tay ta.