LÂM CHI - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-01 13:10:14
Lượt xem: 2,926
“Năm đó, tất cả mọi người đều nói với tôi rằng cô ta mới là người vợ xứng đôi vừa lứa với anh, mới là người phù hợp làm mẹ của Giang Tử Lan.”
“Tuy rằng anh chưa trực tiếp nói những lời này với tôi nhưng tôi nghĩ hẳn là anh cũng đồng ý.”
“Cho nên tôi chủ động nhường chỗ cho hai người.”
“Sao vậy? Cuối cùng hai người vẫn không ở bên nhau sao?”
Giang Trình không chịu nổi ánh mắt của tôi, anh ta vô thức siết chặt nắm tay rồi buông ra: “Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Tôi với anh cũng là chuyện của quá khứ.”
“Nhưng chúng ta có một đứa con.”
“Vậy thì sao? Giang Trình, anh đừng lấy người khác ra làm cái cớ nữa.”
“Trước kia là Hạ Chức, bây giờ là Giang Tử Lan.” Tôi cười, thấp giọng nói: “Thừa nhận chuyện anh cũng có tình cảm với tôi khó khăn đến vậy sao?”
17
Tôi từng tự hỏi mình kém cỏi đến mức nào trong mắt Giang Trừng, khiến anh ta xấu hổ không thừa nhận tình cảm của anh ta đối với tôi.
Thật sự rất khó để che giấu việc thích một ai đó. Giống như tôi chưa bao giờ nói tôi yêu Giang Trình, nhưng vành tai ửng đỏ và nhịp tim dồn dập đã khiến tình cảm của tôi bị lộ từ lâu.
Cuộc hôn nhân của tôi và Giang Trình kéo dài suốt bốn năm.
Mặc dù tính cách của tôi có hơi theo hướng thích chiều lòng người khác, nhưng nếu anh ta chưa từng cho tôi chút hy vọng nào thì tôi sẽ không kiên trì được bốn năm.
Tôi không biết anh ta thích tôi từ lúc nào, đến tột cùng anh ta thích tôi đến mức nào.
Tôi chỉ kế thừa thói quen của người cùng thế hệ với bà nội, nếu có món đồ không tốt, phản ứng đầu tiên không phải vứt đi rồi đổi thứ khác mà là sửa chữa, khâu vá nó lại và cố gắng sử dụng nó tiếp.
Kể cả chuyện hôn nhân cũng như thế.
Tôi nghĩ, có lẽ Giang Trình không ghét tôi nhiều đến thế, vậy thì nếu tôi cố gắng thêm một chút nữa, có phải cuộc hôn nhân này có thể tốt đẹp hơn không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lam-chi/chuong-10.html.]
Tôi cố gắng hết sức để khám phá tình yêu của anh ấy dành cho tôi từ những manh mối, lại cố gắng gom góp những tình yêu vụn vặt này lại với nhau, hy vọng chúng có thể chiếu sáng con đường phía trước tôi đang đi.
Sau đó tôi sẽ thắp sáng con đường phía trước.
Con đường này gập ghềnh, nhấp nhô, tràn ngập mùi hôi thối khiến cho người ta rất khó chịu.
Những tình yêu này không đủ để giúp tôi bước tiếp, cũng không thể mang đến cho tôi chút ấm áp nào. Nó chỉ có thể khiến cho tôi càng ngày càng thấy rõ rốt cuộc cuộc hôn nhân này khốn khổ tới mức nào.
“Trước kia tôi từng thắc mắc liệu có phải anh là người có đạo đức cao và không thể chấp nhận yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài Hạ Chức hay không.”
“Sau này tôi lại cảm thấy nếu đạo đức của anh thật sự cao như vậy thì làm sao anh vẫn có thể tiếp tục mập mờ không rõ với mối tình đầu của mình sau khi biết rõ mình đã kết hôn cơ chứ.”
“Thật ra anh chỉ ích kỷ mà thôi.”
“Cho dù muốn quay lại với tôi thì anh cũng phải lấy cớ Giang Tử Lan nhớ tôi.”
“Nhưng Giang Trình, chúng ta đã ly hôn được bốn năm rồi.”
Giang Trình nuốt khan, anh ta khàn giọng hỏi tôi: “Cho nên tôi đã muộn rồi, đúng không?”
“Không phải đã muộn.” Tôi khẽ thở dài: “Chỉ là mọi chuyện đều đã qua rồi.”
“Giang Trình, anh hãy nhìn về phía trước đi.”
Giang Trình giơ tay lên che mắt.
Tôi biết anh ta có lòng tự tôn cao.
Nhìn anh ta chật vật như vậy tôi cũng không cảm thấy sảng khoái chút nào.
Cho nên tôi lẳng lặng đứng dậy để nơi nhỏ bé này lại cho anh ta.
Trước khi tôi rời đi, anh ta vươn tay ra túm lấy làn váy của tôi.