LÂM CHI - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-08-01 13:06:39
Lượt xem: 3,422
Nhưng hiện giờ tôi hoàn toàn không còn tò mò gì về anh ta nữa.
Tôi cũng không thèm để ý anh ta đến hay đi.
12
Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ rốt cuộc khi nào Giang Tử Lan mới có thể ngừng chơi trò chơi nhàm chán “lấy lòng mẹ” này.
Cậu đã ở thị trấn nhỏ không có thủy cung, công viên giải trí và cả trung tâm thương mại lớn này gần ba tháng rồi.
Có thể thói hư tật xấu “Thứ không có được mới quý giá” này đã ẩn sâu trong xương cốt mỗi người, ngay cả trẻ con cũng không ngoại lệ. Tôi càng lạnh nhạt với cậu thì cậu lại càng bám lấy tôi.
Thỉnh thoảng trên mặt cậu sẽ có biểu cảm cô đơn.
Nhất là khi cậu nhìn thấy tôi nhẹ nhàng nắm tay Tiếu Tiếu.
Khi tôi khom lưng sửa sang lại làn váy cho Tiếu Tiếu.
Và cả lúc tôi bí mật từ phòng bếp bưng món bánh ngọt mà bản thân cố ý chuẩn bị cho Tiếu Tiếu.
Nhưng mỗi khi tôi nhìn về phía cậu, cậu sẽ giấu đi vẻ mặt cô đơn đó và nở nụ cười ngọt ngào với tôi.
Sở thích của con người luôn thay đổi theo tình cảm. Khi tôi yêu thương đứa nhỏ này thì chỉ cần bị cậu cắn nhẹ chút tôi cũng khó chịu rất lâu.
Nhưng hiện tại, cho dù tôi biết rõ cậu đang cố gắng tỏ vẻ kiên cường nhưng bản thân cũng không có cảm giác gì cả. Thậm chí tôi còn thắc mắc tại sao cậu vẫn chưa rời đi, việc cậu ở lại chỗ này thật sự rất phiền.
Tôi không ghét cậu, tôi chỉ không thích cậu nữa thôi.
13
Đầu mùa hạ đã tới, sau lễ tổng kết thì kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Ngày đó tôi vẫn mở cửa quán ăn như thường lệ, nhưng mãi cho đến tối khi tới giờ đóng cửa, bóng dáng của Giang Tử Lan vẫn không xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lam-chi/chuong-06.html.]
Tôi chỉ tưởng cuối cùng cậu cũng chán ngấy trò chơi này rồi nên quyết định sẽ trở về thân phận thật sự của mình, làm một cậu chủ nhỏ cao quý.
Chạng vạng tối khi tôi trở về nhà, tôi phát hiện cậu đang cầm một hộp bánh ngọt tinh xảo và ngoan ngoãn ngồi yên ở trên bậc thang trước sân nhỏ.
Giang Trình cũng đi chung với cậu.
Bên cạnh còn có thêm mấy túi quà tặng.
Vẻ ngoài xuất sắc của hai cha con đã thu hút những ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, khiến cho người qua đường, nhưng họ chỉ tập trung vào những gì trước mặt mình.
“Ba ơi, khi nào mẹ về vậy?”
“Sắp rồi.”
“Chúng ta cố ý chúc mừng sinh nhật cho mẹ rồi chuẩn bị nhiều quà như vậy, mẹ sẽ vui thật sao ạ?”
“Đương nhiên.”
Giang Tử Lan nghe vậy thì lập tức mím môi, cậu nở nụ cười chờ mong.
Cậu mặc một bộ âu phục rất trang trọng và cố ý trưng diện. Nhưng thời tiết oi bức và có lẽ đã đợi quá lâu nên trán cậu lấm tấm mồ hôi.
Hoặc có lẽ cậu đổ mồ hôi không phải vì nực mà là vì tâm trạng hơi kích động.
Tôi đứng cách đó không xa và dừng bước.
Tiếu Tiếu không hề dừng bước, cô bé đi thẳng đến trước mặt hai cha con rồi dứt khoát lên tiếng bảo: “Hai người nghĩ sai rồi, hôm nay không phải sinh nhật của mẹ.”
“Cậu nói dối!“ Hiếm khi Giang Tử Lan trực tiếp đối mặt với Tiếu Tiếu. Bởi vì cậu biết tôi yêu Tiếu Tiếu, không muốn khiến tôi cảm thấy phản cảm nên bình thường cậu đều cố gắng hết sức để tránh ở chung một chỗ với Tiếu Tiếu.
Nhưng lúc này cậu lại hăng hăng đứng phắt dậy, lớn tiếng phản bác: “Hôm nay chính là sinh nhật của mẹ! Mẹ với tôi có chung một ngày sinh nhật, tôi không nhớ lầm đâu!”
Giang Trình nhìn thấy tôi thì cũng đứng lên theo. Anh ta không nói lời nào nhưng trên mặt lại mơ hồ có vẻ chờ mong.
“Lâm Chi.“ Anh ta gọi tên tôi, xa lạ và vụng về: “Sinh nhật vui vẻ.”