Lạc Ngọc Vãn - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:54:05
Lượt xem: 579
Không ai dám vì thứ nữ không được sủng ái như ta mà đắc tội đích nữ được sủng ái nhất. Vì thế dù ta có vùng vẫy thế nào cũng không có ai đến cứu ta. Cho đến khi một bóng dáng gầy gò vượt qua hàng rào bảo vệ nặng nề của Tạ Ngọc Cẩm và chạy về phía ta.
Thiếu niên Vô Minh mười bốn tuổi đưa tay về phía ta, ánh mặt trời lặn khiến hình dáng thiếu niên đó tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Lúc này, Vô Minh mười tám tuổi đưa tay về phía ta, toàn thân bị bóng tối bao phủ, nhưng ta lại không hề sợ hãi.
Vô Minh, chàng có thể đưa ta đi được không? Ta nằm trong tuyết và đợi chàng đến với ta. Nhưng chàng chỉ mỉm cười với ta, rồi bóng dáng dần biến mất.
Ta giơ tay định chộp lấy.
*Bang* Chiếc vòng ngọc vỡ làm ba mảnh tuột khỏi cổ tay ta.
9
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, Linh Chi đang quỳ cạnh giường ta với đôi mắt đỏ hoe. Nàng nói ta vẫn còn trẻ và sẽ lại có hài tử. Ta biết nàng chỉ đang an ủi ta mà thôi.
Nhưng ta không cảm thấy đau khổ chút nào, vì ta biết Tiêu Cảnh Lan còn cảm thấy đau khổ hơn ta gấp ngàn lần.
Khi đó, hắn bị Tạ Ngọc Cẩm bỏ rơi, suốt ngày nhốt mình trong thư phòng và uống rượu, khiến tinh lực của hắn bị tổn hại, có khả năng tuyệt tự tuyệt tôn.
Thành hôn ba năm, trong phủ không có phi tần nào mang thai, trong bụng ta chính là hài tử đầu lòng của hắn.
Ta cũng muốn tương phu dưỡng tử (nuôi chồng, nuôi con) an ổn sống qua ngày, nhưng ta không có lựa chọn nào khác. Thứ nhất, Tạ Ngọc Cẩm không thể bỏ qua cho ta, thứ hai, nàng ta sẽ không bao giờ để ta và hài tử cùng sống.
Vì vậy ta đã chủ động vạch trần yếu điểm của mình trước mặt Tạ Ngọc Cẩm. Ngay cả sau khi biết chắc rằng nàng ta sẽ dùng hoa rum để làm hại ta và yêu cầu Tần Thái y tăng liều lượng hoa rum để ta không còn khả năng mang thai.
“Linh Chi, ngươi tìm được chứng cứ gì chưa?” Ta xoa xoa chân mày.
"Tìm được rồi." Linh Chi cầm bàn tay tê cóng của ta lên, cẩn thận bôi thuốc mỡ cho ta. "Sau khi Hoàng hậu rời khỏi cung, nô tỳ lần theo manh mối ban đầu, gặp hai tên nam nhân đó trong sòng bạc.
“Lúc nô tỳ gặp hai người đó, họ đã thua hết tiền và đang âm mưu moi thêm một khoản tiền nữa từ Hoàng hậu.
"Sau đó nô tỳ thuê vài người giả vờ muốn g--iết người diệt khẩu, còn nô tỳ thì dẫn người cứu bọn họ, lúc này họ mới tiết lộ chân tướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lac-ngoc-van/6.html.]
"Chỉ là chứng cớ không đủ, chỉ có thể chứng minh nương nương vì gian nhân hại, lại...".
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Chỉ là không có đủ chứng cứ, chỉ có thể chứng minh nương nương bị người xấu hãm hại, nhưng..."
Ta vỗ nhẹ vào tay Linh Chi ra hiệu cho nàng im lặng.
Tiêu Cảnh Lan xuất hiện trước mặt ta với vẻ mặt vội vã, long bào màu vàng tươi trên người hắn còn chưa thay ra.
“Vãn Vãn, trẫm trách lầm nàng rồi.” Hắn muốn nắm lấy tay ta, nhưng khi thấy tay ta dính đầy thuốc mỡ, hắn lại thu tay lại: “Có đau không?”
Hừ, thâm tình đến muốn còn thua cả cỏ rác, ai thèm quan tâm? Nó chỉ làm cho ta cảm thấy phát ốm. Nhưng cuộc công cuộc báo thù vânc cần phảu thực hiện nên ta phải đồng hành cùng hắn diễn vở kịch đoàn tụ này.
Ta chật vật đứng dậy hành lễ với hắn, “vừa phải” lại “vô tình” ngã vào vòng tay hắn, ứa ra hai hàng nước mắt: “Tiêu Cảnh Lan, cuối cùng chàng cũng chịu tin thần thiếp sao…?”
Hắn vòng tay qua ôm ta vào lòng: “Trước đây trẫm đã trách lầm nàng, nhưng bây giờ trẫm sẽ bù đắp cho nàng.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn: “Linh Chi đã nói với thiếp rằng hài tử của chúng ta…”
Hắn mấp máy môi nhưng không nói gì.
“Đó là hài tử đầu lòng của chúng ta.” Ta nằm trong vòng tay hắn mà không cầm được nước mắt.
Hắn vỗ lưng ta nói: “Là Tạ Ngọc Cẩm... khiến nàng mất đi hài tử. Nếu Tạ Ngọc Cẩm không làm ầm ĩ chuyện bắt nàng làm Hỉ nương thì chuyện này đã không xảy ra. Trẫm đã trừng phạt nàng bằng cách cấm túc, dù sao nàng cũng là Hoàng hậu...."
Chỉ có nàng ta thôi à? Ngươi không có đóng góp sao? Ta muốn hỏi hắn ta nhưng ta phải đi xuống những bậc thang hắn ta chỉ cho ta.
"Thiếp không có khả năng bảo vệ cốt nhục của chính mình." Ta vùi mặt vào vòng tay của Tiêu Cảnh Lan và khóc lớn: "Tiêu Cảnh Lan, thiếp đau quá."
Hắn không nói gì.
Ta ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Tiêu Cảnh Lan, chúng ta vẫn sẽ có hài tử chứ?"
Hắn đổi chủ đề: “Ta lập tức phong nàng làm Quý phi, nắm giữ quyền cai quản Lục cung.”
Tiêu Cảnh Lan, ta đã có được vị trí Quý phi bằng cách giẫm lên cốt nhục chính mình, ngươi có muốn hay không?