LÁ THƯ MÙA XUÂN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-01 07:18:05
Lượt xem: 308
Sau một hồi im lặng, tôi nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh muốn chia tay với em rồi phải không, Tần Húc?"
"Tuế Tuế!"
Tần Húc lớn tiếng quát, rồi nhìn tôi một cách nghiêm nghị, "Đừng nói những lời như thế, đừng lấy chia tay ra để đe dọa anh nữa."
Nhìn thấy tôi khóc thảm thương, cuối cùng anh cũng thở dài, bước đến gần tôi.
"Đừng làm loạn nữa được không? Tuế Tuế, em biết rõ mà, chúng ta đã ở bên nhau tám năm, một đời người có được bao nhiêu lần tám năm?"
"Đừng dùng những chuyện vô căn cứ này để bào mòn tình cảm của chúng ta nữa."
"Em không phải luôn muốn đi ngắm cực quang sao? Dự án này hoàn thành, có tiền thưởng, anh sẽ đưa em đi."
Anh nhắc đến tám năm qua, một lần nữa kéo tôi vào dòng ký ức.
Gia cảnh Tần Húc cũng không khá hơn là bao, suốt bốn năm đại học, anh và tôi đều cật lực học hành, làm thêm và thực tập, chỉ mong tương lai có thể tốt hơn một chút.
Những lúc không thể chịu đựng nổi, tôi và Tần Húc sẽ cùng ra ngoài thuê phòng qua đêm, tìm kiếm một chút yên bình trong sự cô đơn của chúng tôi.
Do sự cố với cha dượng vào mùa hè năm ấy, tôi luôn né tránh những tiếp xúc thân mật.
Tần Húc cũng không bao giờ ép buộc tôi.
Vì vậy, chúng tôi chỉ nằm trên chiếc giường lớn trong một khách sạn rẻ tiền, mơ tưởng về tương lai.
Tôi nói tôi muốn đi biển, muốn đi Iceland ngắm cực quang, muốn có một cuộc sống không quá khổ cực.
Tần Húc sẽ nắm lấy tay tôi, bằng giọng điệu nghiêm túc, anh hứa hẹn: "Tuế Tuế, chúng ta chắc chắn sẽ có một tương lai tốt đẹp."
Tôi luôn tin anh.
Dù cho hiện tại, tôi đã cảm nhận được những dòng chảy ngầm không an toàn, nhưng ngay khoảnh khắc này.
Có lẽ bởi vì chúng tôi đã cùng nhau trải qua tám năm.
Hoặc có lẽ trong tiềm thức, ngoài Tần Húc, tôi không còn tin rằng trên đời này còn ai yêu tôi đến vậy.
Vì vậy, tôi nắm chặt lấy anh, như nắm lấy cọng rơm cuối cùng để cứu mình, như thể chỉ cần tôi lờ đi, giả vờ không nhận ra sự mập mờ giữa anh và Đàm Vi, thì tất cả sẽ không xảy ra.
6
Mùa đông đến, Tần Húc đột ngột nói với tôi:
"Dự án đã thành công, công ty tổ chức đi Iceland, có thể dẫn người thân đi cùng. Tuế Tuế, em có muốn đi cùng anh không?"
Có lẽ là ảo giác của tôi, nhưng giọng anh có chút lạ lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/la-thu-mua-xuan/chuong-4.html.]
Tôi khựng lại một chút, rồi đáp: "Được chứ."
Nhưng cuối cùng tôi không thể đi.
Vì một ngày trước khi khởi hành, mẹ tôi bất ngờ gọi điện, nói rằng bà bệnh rất nặng, bảo tôi về nhà, có thể đây là lần cuối tôi gặp bà.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bà nói rất nghiêm trọng, lúc đó tôi đang xếp hành lý ở nhà Tần Húc, sau khi nghe điện thoại, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Một lúc lâu sau, tôi nhỏ giọng nói: "Em phải về nhà, chắc sẽ không đi cùng anh được."
Tần Húc chỉ đáp nhẹ: "Được thôi."
Có lẽ tôi quá ích kỷ.
Ngay lúc đó, tôi thực sự hy vọng anh sẽ nói một câu, rằng anh cũng sẽ không đi và sẽ về nhà cùng tôi thăm mẹ.
Nhưng cuối cùng anh chẳng nói gì.
Trước khi lên máy bay, Tần Húc gửi cho tôi một tin nhắn: "Anh sắp lên máy bay rồi, không đi cùng em thật là đáng tiếc."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua nhanh chóng, cố nén nỗi thất vọng trong lòng:
"Không sao đâu, anh chụp vài bức ảnh cực quang cho em nhé."
Thực ra, sau hai năm làm việc, tôi và Tần Húc cũng đã dành dụm được một ít tiền.
Không nói gì khác, chúng tôi hoàn toàn có thể đi du lịch nước ngoài.
Chỉ là tôi không nỡ.
Bởi vì tôi muốn tiết kiệm để cùng anh mua nhà, ổn định cuộc sống ở thành phố này, muốn cùng anh có một tương lai lâu dài.
Vì vậy, những giấc mơ đẹp đẽ, cảnh vật trong tưởng tượng, chỉ cần đi cùng anh, dù có muộn hơn một chút cũng không sao.
Tôi đã nghĩ như vậy.
Khi về đến nhà, tôi mới nhận ra mẹ tôi hoàn toàn không ốm.
Bà lừa tôi về, chỉ để ép tôi đi xem mắt.
Đối phương là con trai của đối tác làm ăn của cha dượng, ngoại hình không ưa nhìn và có rất nhiều thói xấu.
Khi tôi từ chối, mẹ tôi lập tức tỏ thái độ.
"Con theo thằng Tần Húc bao lâu rồi, con có sống tốt hơn không? Nhà nó chỉ có điều kiện như vậy, người mà mẹ giới thiệu cho con còn tốt hơn nó nhiều. Chu Thanh Tuế, mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ lại hại con?"
Tôi nhìn khuôn mặt không chút ăn năn của bà, bỗng bật cười.
"Mẹ hại con chưa đủ nhiều à?"