KÝ ỨC MÉO MÓ - Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-09-08 07:10:17
Lượt xem: 81
Lời tự thuật của tôi:
Tôi họ Vương, tên là Vương Chiêu Đệ.
Tôi lớn lên trong một ngôi nhà trên núi, cùng với bố mẹ già và mấy chị gái.
Nghe tên tôi cũng biết, bố mẹ tôi khao khát có một đứa con trai đến mức nào.
Cuối cùng, sau vài năm và sau khi sinh thêm một em gái, bố mẹ tôi mới có được một đứa con trai.
Đứa con trai này không dễ dàng có được, bố mẹ coi nó như báu vật, không để nó phải làm bất kỳ việc gì.
Trà Sữa Tiên Sinh
Nhưng đứa con trai này lại khiến các chị gái tôi tránh xa như rắn độc.
Dù chỉ mới năm tuổi, tôi cũng sợ nó như các chị gái.
Bởi vì khi mẹ mang thai đứa con trai này, mọi thứ trong nhà đều trở nên kỳ lạ.
Em gái tôi mất tích, bố trở nên nóng nảy, còn mẹ thì ăn uống vô độ.
Khi mẹ mang thai ba tháng, gia đình nghèo khó của chúng tôi đột nhiên bắt đầu có thịt trên bàn ăn.
Tôi thường chạy vào bếp xem, thấy nồi thịt sôi sùng sục, mùi thơm lừng.
Chị lớn của tôi vừa khóc vừa khuấy nồi thịt, nước mắt rơi trên bếp đầy bụi, để lại những vết tròn sạch sẽ.
Các chị không bao giờ đụng đến thịt trên bàn, nhưng mẹ thì ăn ngấu nghiến, bố không ngừng gắp thịt vào bát mẹ.
Tôi nhìn thèm thuồng, mùi thịt quá thơm, tôi không thể cưỡng lại được.
Khi bố không để ý, tôi lén múc một muỗng canh uống.
Ồ, thì ra đây là mùi vị của thịt.
Nhưng tại sao các chị không ăn nhỉ?
Nhưng thắc mắc này không kéo dài lâu, vì tôi thấy những vết bầm tím trên người các chị.
Chắc chắn là vì các chị lén ăn thịt nên bị bố đánh.
Mẹ mang thai đủ tháng, sinh ra một đứa con trai.
Bố mẹ vui mừng khôn xiết, tôi cũng rất vui.
Tôi nghĩ khi mẹ mang thai em trai, nhà đã có thịt ăn, vậy khi em trai ra đời, nhà sẽ có nhiều thịt hơn nữa chứ?
Nhưng không phải vậy, rất lâu sau đó nhà không có thịt nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ky-uc-meo-mo/ngoai-truyen-1.html.]
Tôi kể thắc mắc của mình cho chị lớn.
Chị lớn nhìn tôi với ánh mắt đầy căm phẫn và nói: "Sau này sẽ không bao giờ có thịt ăn nữa!"
Tôi khóc, một phần vì bị chị mắng, một phần vì không có thịt mà buồn.
Tôi âm thầm ghét chị lớn, nhưng lại bỏ lỡ sự thương xót trong mắt chị.
Tôi không ghét chị lớn lâu, vì khi em trai lớn lên, các chị của tôi ngày càng ít đi.
Khi em trai hai tuổi, chị lớn đi lấy chồng.
Khi em trai bốn tuổi, chị hai cũng đi lấy chồng.
Gia đình trở nên khá giả hơn vì các chị đi lấy chồng.
Lúc đó tôi không biết có từ "bán con gái", tôi chỉ biết việc các chị đi lấy chồng giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Nhưng bố mẹ không chỉ hài lòng với một đứa con trai.
Họ còn muốn có đứa thứ hai.
Lúc này họ nhắm vào tôi.
Ngày chị lớn đi lấy chồng, chị đã kể cho tôi bí mật về em trai.
Hóa ra là người già trong làng nói rằng, không sinh được con trai là vì các bé gái trước đó đã cản trở vận may của con trai, chỉ cần phụ nữ mang thai ăn thịt bé gái, vận may bị cản trở của con trai sẽ quay lại, và con trai sẽ đến với gia đình.
Thứ tôi đã ăn không phải là thịt mà là em gái tôi.
Chị gái bảo tôi mau chạy đi, rời xa cái gia đình này.
Nhưng có lẽ đã quá muộn, bố mẹ đã để ý đến tôi.
Bố càng ngày càng nghiêm khắc với tôi.
Nhưng tôi không ngờ, người chị mà tôi căm ghét đã trở về từ nhà chồng.
Khi về, chị mang theo những vết bầm tím quen thuộc từ thuở nhỏ, tôi vẫn còn ghét chị.
Nhưng tôi không ngờ, chị lại đưa tôi chạy trốn khỏi gia đình đó trong đêm.
Chị đưa cho tôi một ít tiền lẻ, bảo tôi rời xa ngọn núi đó.
Rồi chị quay trở về mà không ngoái lại.
Tôi không biết vì sao chị lại quay về, có lẽ vì con chị ở đó, có lẽ vì chồng chị ở đó.
Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, thứ đang chờ đợi chị ở đó, không đáng để chị quay về.