Kỳ Nữ Vô Tri - C29 + 30 + 31
Cập nhật lúc: 2024-03-19 19:59:04
Lượt xem: 2,090
29.
Đêm đó, Tam hoàng tử lại không mời mà đến.
Lần trước anh ta đột ngột xuất hiện trong phòng tôi, lần này cũng y như thế.
Tôi liếc nhìn anh ta và nói: "Tam hoàng tử vạn an."
Tôi thậm chí còn không ra khỏi giường.
Tam hoàng tử không tức giận, ngồi xuống giường: “Nàng cho rằng chúng ta đang họp riêng đấy à?”
Họp riêng cái đầu anh. Đây rõ ràng là anh đơn phương nhảy vào phòng riêng của tôi kia mà.
Quên đi, dù có nói thì anh ta cũng không hiểu.
Đám tự luyến luôn có kiểu nói chuyện: Bạn không bao giờ hiểu mấy người đẹp nghĩ gì, và bạn vĩnh viễn không hiểu được tôi, bởi vì tôi là người đẹp nhất.
"Sương Thượng Cung, đôi khi ta thực sự tò mò muốn biết nàng là người thế nào."
"Hoàng hậu thích nàng, Quý phi thích nàng, Thục Tần thích nàng, ngay cả Tứ đệ cũng thân cận với nàng."
"Ngài đang theo dõi ta à?" Tôi phản ứng với vẻ mặt kinh hãi.
Nói thật, mấy năm nay tôi cũng không thường gặp Tam hoàng tử. Anh ta như thế này không phải là bất bình thường sao?
“Tứ đệ nói nếu nàng là nam tử thì sẽ mang dã tâm chinh phục thiên hạ. Ta thực sự cũng nghĩ giống đệ ấy. Một kỳ nữ như nàng, nếu là nam tử chắc chắn sẽ đứng đầu thiên hạ."
Tôi bị sang chấn tâm lý vì suy nghĩ của hai anh em nhà này rồi. Tôi chỉ là một mớ hỗn độn trong hậu cung này, từ khi nào tôi đã có ý định thống nhất thiên hạ vậy?
“Đáng tiếc nàng chỉ là một nữ nhân trong hậu cung này.” Tam hoàng tử nắm lấy tay và bắt tôi xoè tay ra.
Nói thật thì tôi rất muốn kéo tay lại. Nhưng nhỡ anh ta cho tôi thứ gì đó tốt thì sao?
Thế nhưng thứ anh ta đưa cho tôi lại là một nắm đậu đỏ.
30.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ky-nu-vo-tri/c29--30--31.html.]
Tam hoàng tử để lại một nắm đậu đỏ rồi rời đi không nói một lời.
Đột nhiên tôi có tâm trạng rất tốt.
Làm sao anh ta biết trong yến tiệc cung đình tôi chưa ăn no mà cho tôi một nắm đậu đỏ để tôi nấu cháo?
Tôi liền vào bếp, cho đậu đỏ vào nồi và bắt đầu ngâm thơ.
"Cành đậu đốt nấu đậu, hạt đậu khóc trong nồi. Cùng một gốc mầm sống, sao lại thành đốt nhau?"
Trong lúc tôi đang vui vẻ đợi cháo chín thì một bóng đen chạy qua chân tường rồi biến mất trong bóng tối.
31.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị triệu tới cung Phượng Nghi từ rất sớm.
“Hôm qua, Quý phi thị tẩm mà cả đêm bổn cung không ngủ được. Ngươi dùng thủ đoạn gì mà khiến nàng ta xinh đẹp như vậy? Sao ngươi không dùng cho bổn cung? Ngươi quên là ai đề bạt cho ngươi đến vị trí này sao?”
Hoàng hậu tức giận vuốt n.g.ự.c liên tục.
Tôi lén nhìn Hoàng hậu, cảm thấy có gì đó không ổn nên mạnh dạn nhìn thẳng vào cô ấy.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Hoàng hậu trừng mắt hỏi.
“Hoàng hậu nương nương, có phải ngài thường xuyên cảm thấy tức n.g.ự.c khó thở, lúc nóng giận thì càng không thở được, phải không?”
"Đúng."
"Nương nương có thường xuyên thở khò khè, ho liên tục không?"
"Có. Đây là bệnh cũ và thường nghiêm trọng vào mùa xuân, thu. Ta đã tìm nhiều thái y nhưng đều không có kết quả tốt, càng ngày càng nặng."
Bệnh hen suyễn khiến Hoàng hậu lúc nào cũng tức giận.
"Hoàng hậu nương nương, ngài đang mắc phải một căn bệnh n.a.n y, nhẹ thì kiệt sức mà c.h.ế.t, nặng thì c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."
“Có cách nào cứu được bổn cung không?”
"Nô tỳ cần ba ngày. Ba ngày nữa nô tỳ sẽ có câu trả lời."