Kim Nhật Thiên Tình - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-03 22:54:54
Lượt xem: 128
Không lâu sau, bộ phim của tôi công chiếu và nhận được nhiều lời khen ngợi.
Tôi chuẩn bị đi cùng đoàn phim để quảng bá trên toàn quốc.
Người duy nhất biết tôi sắp rời đi chỉ có Liễu Ý.
Buổi tối, Liễu Ý đến tìm tôi.
"Cậu không đợi đến khi đám cưới của mình và Bùi Tây xong rồi mới đi được à?"
Tôi vừa thu dọn hành lý, vừa đáp lại:
"Tham gia đám cưới một lần là đủ rồi."
Ban đầu tôi và Liễu Ý lần lượt gả vào nhà họ Bùi.
"Cậu có quay lại không? Còn hôn nhân của cậu với anh cả thì sao?"
"Ly hôn qua toà đi."
Liễu Ý nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng động.
Bùi Du đứng tựa cửa, ngơ ngác nhìn tôi.
"Sợ bóng tối, muốn ngủ với chị Dao."
Nhìn thấy tình cảnh đó, Liễu Ý kiếm cớ rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Tôi nhìn Bùi Du ở cửa, thở dài.
Kể từ khi Bùi Du bị thương, anh ấy dường như chỉ thân thiết với tôi.
Anh ấy thường nói mình sợ bóng tối, không dám ngủ một mình, rồi bám theo tôi.
Vì khi ngủ, anh ấy rất ngoan ngoãn, ngoài việc ôm tôi như một con búp bê lớn ra thì không có hành động gì thêm.
Tôi nghĩ không cần phải so đo với một tên ngốc, nên cũng không từ chối.
Đêm đó, tôi bị cảm giác lạnh phía sau làm tỉnh giấc.
Cẩm Hân
Bùi Du ôm chặt tôi từ phía sau, khi tôi định ngồi dậy thì nghe thấy tiếng nức nở nhỏ.
Tôi khựng lại, không còn vùng vẫy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kim-nhat-thien-tinh/chuong-14.html.]
Cứ thế tôi nghe anh ấy khóc cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Sương mù trong vườn sáng sớm vẫn chưa tan.
Tôi xách hành lý, đi xuyên qua khu vườn, bước qua đám hoa dạ lan hương mà Bùi Du đã trồng.
Không ngoảnh lại, không dừng lại.
Cũng không để ý đến đôi mắt đang dõi theo từ phía cửa sổ tầng hai.
Sau đó, mỗi khi đến một thành phố mới, tôi luôn nhận được một bó hoa dạ lan hương.
Tấm thiệp đính kèm bó hoa rất đặc biệt.
Không phải lời chúc, mà là một dòng thông báo về thời tiết.
"Hôm nay trời quang đãng."
"Hôm nay trời nhiều mây."
Những người đi cùng nhìn thấy thì trêu chọc:
"Đây là dự báo thời tiết à?"
Chỉ có đạo diễn cười nói:
"Tỏ tình văn nghệ thế này à?"
"Tỏ tình? Đây là tỏ tình sao? Chẳng phải chỉ là thông báo về thời tiết thôi à?"
Đạo diễn vừa đi ra ngoài vừa lấy t.h.u.ố.c lá ra.
Trước khi rời khỏi phòng, ông nói:
"Câu nói đó là gì ấy nhỉ..."
'Anh muốn gọi cho em, nói với em rằng trời đang nắng đẹp. Nói với em rằng anh yêu em.'"
Giống như người ta yêu hy vọng và yêu sự chắc chắn vậy.
Chỉ có điều Bùi Du đã nhận ra quá muộn.
- Hoàn toàn văn -