Kim Ngọc Vấn Thoa - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:32:56
Lượt xem: 72
6.
Ngày ấy, vì hai đứa trẻ bệnh chưa khỏi, ta đã nhờ người nhắn về phủ với mẫu thân rằng ngày mai ta sẽ không hồi phủ. Không ngờ, sáng hôm sau, Lý Miện lại đích thân đến tìm ta trong phòng.
Nhìn thấy Lý Miện, Lưu Ly lập tức căng thẳng, không dấu vết đứng chắn trước ta. Ta khẽ cười, bước đến nghênh đón: “Phu quân vội vã đến đây làm gì, phát quan còn bị lệch rồi."
Lý Miện thoáng sững lại, để mặc ta chỉnh sửa phát quan cho hắn. Hắn khẽ cúi đầu, thuận theo động tác của ta.
Ta nghe tiếng hắn vang lên từ trên đỉnh đầu: “Hôm nay là ngày nàng về thăm nhà, ta thấy nàng mãi không ra, mới hỏi quản gia, hóa ra nàng đã nhắn về nhà rằng không quay lại phủ hôm nay."
Ta hơi khựng lại. Ồ? Không phải đến tìm ta để tính sổ sao?
"Ta đã dâng sớ lên bệ hạ, hôm nay sẽ cùng nàng về thăm nhà." Lý Miện nói tiếp.
Ta ngước lên, hơi ngạc nhiên.
Lý Miện lại nói: “Giờ thân thể Chân nhi và Chu nhi đã đỡ hơn, hay là mang theo bọn trẻ cùng về phủ, nàng thấy thế nào?"
"Không được!" Lý Miện chưa nói hết lời, ta đã sa sầm mặt, rồi chợt nhận ra mình phản ứng quá đỗi, vội cười gượng: “Phu quân có lòng rồi. Nhưng Chân nhi và Chu nhi thân thể vốn yếu, hiện giờ mới chỉ khởi sắc, nếu không cẩn thận, e rằng bệnh tình lại tái phát, đây chính là điều ta lo lắng nhất."
Chân nhi và Chu nhi đều sinh non, từ khi trong bụng đã mang theo khiếm khuyết. Hiện tại, nếu không dưỡng kỹ, sợ rằng chỉ một cơn gió cũng khiến chúng lưu lại bệnh tật cả đời.
Gương mặt Lý Miện thoáng vẻ hối hận, dường như mới nhớ ra thể trạng yếu đuối của Chân nhi và Chu nhi.
Trên xe ngựa, ta và hắn ngồi đối diện nhau, không ai nói lời nào. Đột nhiên, hắn cất lời xin lỗi: “Ta thật chẳng phải người cha tốt. Nếu hôm nay nàng không ngăn ta, lỡ như Chân nhi và Chu nhi có chuyện gì, ta sợ rằng sau này không còn mặt mũi nào đối diện với Kim Ngọc."
Ta nghe vậy mà cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn hắn chân thành như thế, ta chỉ có thể khẽ ngẩng đầu, mỉm cười với hắn: “Vậy hãy gánh lấy trách nhiệm của mình đi."
...
Trong lễ thôi nôi, khi đến tiết mục cho hai đứa trẻ bắt đồ, khách khứa đều đang hào hứng đặt cược. Chân nhi và Chu nhi bò trên tấm vải đỏ vui vẻ không ngớt.
Đột nhiên, Lại ma ma khẽ kêu "ối dào", bước hụt suýt ngã. Khi đã đứng vững lại, bà trố mắt kinh ngạc, cúi xuống nhặt đồ vật trên tấm vải đỏ.
"Đứa nào to gan thật, dám rải đường lên mấy thứ đồ này?"
7.
"Đến đây, đến đây, mọi người nhìn xem, đây chẳng phải là đường trắng sao?"
Lại ma ma một tay chống lưng kêu đau, một tay nghiền nát những hạt đường, xoay người về phía các vị khách, giơ tay ra để họ nhìn rõ. Ta cúi mắt, nét mặt thoáng lạnh lẽo.
Chọn đồ vật đoán tương lai cũng gọi là "thí nhi," nhằm dự đoán nghề nghiệp và vận mệnh tương lai của đứa bé thông qua món đồ chúng chạm vào đầu tiên. Ta vốn không để tâm đến việc Chân tỷ nhi và Châu ca nhi sẽ làm gì sau này, nhưng dĩ nhiên không muốn bọn trẻ phải chịu điều tiếng khi còn nhỏ. Những món đồ được rắc đường lên toàn là những thứ không đủ tư cách.
Bàn của Chân tỷ nhi và Châu ca nhi là nam nữ phân riêng. Chân tỷ nhi bên kia còn tạm ổn, nhưng bên Châu ca nhi lại thấy đường rắc lên khăn lụa, kim chỉ - toàn những món nữ nhi thường dùng. Trẻ con có khứu giác nhạy bén với mùi ngọt, nếu hôm nay Lại ma ma không phát hiện ra, e rằng sau này Châu ca nhi sẽ phải chịu lời gièm pha, cười cợt cả đời.
Ta lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Hương Phù đứng không xa. Nàng ta được nha hoàn đỡ, thoáng hiện lên chút hoảng loạn rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sau khi thay đồ vật sạch sẽ cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai, Chân tỷ nhi liền bò ra, tay trái cầm một thỏi vàng, ngồi trên tấm vải đỏ, ngẩng đầu lên cười tươi rói.
Có người khẽ hít một hơi: "Nó là con gái, sao lại có thể..."
Trong chỗ khách mời có tiếng xì xầm, cho rằng một đứa bé gái lại chọn vàng bạc, chẳng lẽ sau này sẽ làm thương nhân, điều này chẳng phải không hợp với thân phận tiểu thư Hầu phủ sao. Văn nhân phê phán, quân nhân mỉa mai.
Ta nhìn đám người chỉ trỏ trước mặt, bỗng bật cười.
"Nữ tử thì sao?"
"Từ xưa đến nay, phàm đã là phụ nữ, thì trên hiếu thuận phụ mẫu, dưới kính trọng phu quân, quán xuyến gia đình, dạy dỗ con cái, chẳng khác gì nam tử. Chính trị càng trong sáng, nữ tử càng tự do. Sự ràng buộc càng ít, nữ tử càng có thể vươn lên. Huống chi, triều ta chẳng có luật nào cấm nữ tử buôn bán cả."
Mọi người nghe xong, lặng lẽ nhìn ta với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ta đứng lặng im, không muốn nói thêm nữa.
Đúng lúc đó, một giọng nói đầy hào khí vang lên giữa sự tĩnh lặng ấy.
"Lời của con ta thật hay!"
"Cháu gái của ta - ngoại tôn nữ của phủ Thái sư, bất kể là buôn bán, cho dù muốn lấy trăng trên trời, lão phu cũng sẽ hái xuống cho con bé!"
Thấy người đến, ta cúi người thi lễ, cười chân thành: "Phụ thân."
Mọi người thì thầm một câu "Lâu Thái sư cũng tới" rồi lập tức im lặng, không còn nghe thấy lời công kích nào nữa. Phụ thân nhìn ta, hiền hòa gật đầu, gọi ta một tiếng "Thoa Nhi."
Ngay lúc ấy, Chân tỷ nhi lại cầm lên một cây trường thương gắn tua đỏ. Cô bé nhỏ nhắn ôm không nổi, ngã hẳn trên tấm vải đỏ, tay trái nắm chắc thỏi vàng, tay phải cầm lấy trường thương, cố gắng kéo vào lòng.
Phụ thân bật cười lớn: “Chân tỷ nhi của chúng ta thật là khí phách! Tay trái cầm vàng, tay phải ôm trường thương, ai bảo nữ nhi không bằng nam nhi!"
Mọi người cũng rộ lên cười vui vẻ.
Châu ca nhi thì có phần điềm đạm hơn, chọn trúng cuốn sách cổ và con dấu.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc trong niềm vui của cả chủ lẫn khách, tiễn phụ thân ra về, ta quay lại.
Lý Miện vẫn nhìn ta chăm chú, trên môi còn phảng phất nụ cười chưa tan hết.
8.
Ta là người đầu tiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
Khách khứa đều đã rời đi, nhưng Lý Miện vẫn chưa đi.
"Ta có vài việc muốn bàn bạc với Hầu gia, không biết Hầu gia giờ có rảnh chăng?"
Lý Miện lắc đầu: “Chuyện trong phủ ta không hiểu, đều giao cho nàng quyết định."
Ta cúi đầu, đáy mắt ẩn chứa những suy nghĩ không rõ.
Bao ngày qua, ta quản lý nội vụ trong phủ, chăm lo cho Chân tỷ nhi và Châu ca nhi, trị gia nghiêm minh, thưởng phạt phân minh, ngay cả Thẩm Hương Phù nhiều lần vô lễ cũng bị ta xử trí thích đáng.
Dù Lý Miện có không tốt đến đâu, chuyện trong Hầu phủ này ắt không thể không biết.
Nghĩ đến đây, ta ngước lên, mỉm cười: “Nếu đã vậy, thì các việc vặt khác cũng không phiền đến Hầu gia. Chỉ có một việc, thiếp muốn xin ý kiến của Hầu gia."
"Thẩm di nương hiện đang mang thai, tháng đã lớn, không tiện hầu hạ Hầu gia. Ta dự định chọn hai cô nương gia giáo khác nạp vào phủ để hầu hạ Hầu gia."
"Nếu Hầu gia có thích ai, cũng có thể nói cho thiếp biết."
Lý Miện chau mày: “Nàng muốn nạp thiếp cho ta?"
Thấy ta định nói tiếp, hắn cắt ngang, nhìn ta một hồi rồi phất tay áo bỏ đi: “Được. Nàng đã có chủ ý, cứ theo ý nàng mà làm."
Ngày hôm sau, Lại ma ma tìm đến hai cô nương.
Ta hỏi họ: “Các ngươi có biết vào Hầu phủ là để làm gì không?"
"Bẩm phu nhân, trước khi đến, ma ma đã nói rõ với chúng ta, nô tì hiểu rõ."
Ta im lặng một lát, lại nói: “Phận nữ nhi vốn không dễ, làm thiếp cho gia đình quyền thế lại càng không dễ. Nếu các ngươi không muốn, ta có thể sắp xếp nơi khác cho các ngươi, hoặc gả vào gia đình tử tế, hoặc học một nghề để tự mình nuôi sống bản thân."
Hai người đứng trước mặt ta bỗng quỳ xuống, hành lễ nói: “Bẩm phu nhân, nô tì nguyện ý."
Dạy xong quy củ, ta bảo Lại ma ma đưa họ lui xuống.
Chẳng bao lâu, Thẩm Hương Phù đã xông vào viện của ta.
"Lâu Vấn Thoa! Ngươi có phải cố tình không! Ngươi dám nạp thiếp cho Ngọc Lang..."
Lời còn chưa dứt đã bị ma ma trong viện giữ lại.
Ta lạnh giọng: “Không thông báo đã tự tiện xông vào viện chủ mẫu, đánh."
"Ngươi dám! Ta đang mang cốt nhục của Hầu gia, các ngươi sao dám..."
Ta chỉ khẽ liếc mắt, bàn tay ma ma lập tức giáng xuống, tiếng bạt tai vang lên chan chát.
"Gọi thẳng tên chủ mẫu, bất kính với chủ mẫu, lại đánh."
Thẩm Hương Phù oán hận nhìn ta, Hổ Phách nhếch mép cười khinh bỉ, ngay cả các ma ma đang giữ nàng ta cũng tỏ vẻ ghét bỏ.
"Không có gì mà không dám. Đây là viện của phu nhân, ngươi là một thiếp thất, to gan xông vào bất kính với chủ mẫu đã là đại tội! Quy củ của thiếp thất chẳng lẽ là dạy cho chó rồi sao?"
Ta bước đến, nắm lấy cằm Thẩm Hương Phù, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt mỹ nhân ngu ngốc này.
Dù đẹp thật, nhưng quá mức ngu ngốc.
"Chuyện chọn đồ đoán tương lai hôm trước ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, giờ mới chỉ nạp hai thiếp thất, ngươi đã nhảy dựng lên rồi."
"Ngươi chỉ là một di nương, dù ta có nạp mười, trăm thiếp, ngươi cũng phải chịu đựng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kim-ngoc-van-thoa/chuong-2.html.]
"Ngươi thật sự nghĩ người nhà Lâu gia dễ bắt nạt vậy sao?"
Sắc mặt Thẩm Hương Phù trắng bệch, ánh mắt thoáng chút lảng tránh, cắn môi không nói gì.
Ta buông cằm nàng ta ra: “Thu lại tâm tư của ngươi đi, nếu thu không nổi thì đè nén nó lại cho ta."
"Nếu không, ta chẳng dám chắc ngày nào đó, ta vui vẻ, ta lại muốn đ.â.m ngươi vài nhát."
"Dù sao, ta không phải là Lâu Kim Ngọc."
"Còn ta, Lâu Vấn Thoa, xưa nay là người có thù tất báo."
9.
Hai vị di nương hành lễ xong, ta ban cho mỗi người một chiếc vòng ngọc.
"Tạ ơn phu nhân!"
Sở di nương là người bộc trực, thẳng thắn, vừa nhận vòng, đôi mắt đã sáng rỡ, không che giấu nổi nét vui mừng.
Chung di nương lại có tính tình điềm tĩnh, là một mỹ nhân dịu dàng, thanh nhã.
Vừa định bảo họ lui xuống, Lý Miện bỗng nhiên bước vào.
"Hầu gia đến thật đúng lúc, thiếp thân cũng đang định sai người gọi chàng, thật là khéo. Đây là Sở di nương, còn đây là Chung di nương. Hầu gia gặp qua họ."
Liếc nhìn hai người, sắc mặt Lý Miện vẫn điềm nhiên, quay sang ta: “Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Lý Miện nói muốn nhận chức ở Đại Lý Tự.
Bây giờ, tuy rằng phủ Uy Vũ Hầu nghe tên có vẻ oai phong, nhưng ngoài kia, kẻ sáng suốt đều biết, Hầu phủ đã là một gia tộc xuống dốc.
Bây giờ, bệ hạ đắm mình hưởng lạc, ngày càng xao lãng chính sự, triều chính cũng ngày một suy bại.
Quan lại, ngoại thích, sủng thần và các thế lực khác liên tục câu kết, thao túng triều chính, tham nhũng đục khoét, trừ khử kẻ đối địch.
Nhận chức ở Đại Lý Tự là cách tốt nhất mà chàng nghĩ đến.
Hắn muốn tiến lên, cố gắng xoay chuyển tình thế.
Đây e rằng là điều mà phụ thân đã nhắc nhở Lý Miện trong buổi lễ thôi nôi hôm ấy.
Ta có phần kinh ngạc.
Dù sao hắn cũng là công tử nhà giàu, sinh ra trong nhung lụa, chỉ biết hưởng thụ, chẳng bận tâm đến nỗi khổ của dân chúng, thế mà cũng có thể nói ra những lời này.
Ta từng nghĩ, Lý Miện có thể bình an sống hết đời, không gây ra họa gì cho ta, đã là điều may mắn với ta.
Trong lúc ta còn đang suy ngẫm, Lý Miện lại nhắc đến chuyện khác: “Còn chuyện của Phù nhi... ta đã biết nàng phạt nàng ấy chép kinh."
"Đúng là nàng ấy có lỗi trước, trở về ta sẽ nhắc nhở nàng ấy, tuyệt đối sẽ không tái phạm."
"Tính tình nàng ấy tuy kiêu ngạo, nhưng bản tính không xấu."
"Nàng ấy đang mang thai, mong phu nhân rộng lòng tha thứ."
Sau lần cảnh cáo Thẩm Hương Phù, vì nghĩ đến đứa con trong bụng, ta chỉ bắt nàng ta đóng cửa, phạt chép kinh và tịnh tâm chú để răn dạy.
Thế nhưng, người nàng ta cần xin thứ lỗi đâu phải ta.
Người nàng ta muốn hại chính là Chân tỷ nhi và Châu ca nhi!
Thấy ta không nói, Lý Miện lại trở lại câu chuyện ban đầu, cười nhạt nói: “Giờ Chân tỷ nhi và Châu ca nhi dần lớn, ta thân làm cha cũng muốn nêu gương cho chúng."
"Sau này việc nội phủ đành nhờ nàng gánh vác."
Ánh mắt Lý Miện kiên định, lời lẽ chân thành tha thiết.
Ta cúi đầu, tay chỉnh lại vạt áo, nhẹ giọng nói: “Hầu gia có lòng như vậy thật tốt. Thiếp thân tự nhiên cũng mừng cho Hầu gia."
Không hiểu sao, khi nghe câu này của ta, trong mắt chàng lóe lên chút vui vẻ, sáng bừng một khoảnh khắc.
Đêm xuống, Lưu Ly hớn hở chạy vào.
"Phu nhân, phu nhân!"
"Người đoán xem?"
Hổ Phách đang xếp quần áo cho Chân tỷ nhi và Châu ca nhi, nghe vậy liền liếc mắt: “Nói nhanh đi, đừng vòng vo nữa, coi chừng Lại ma ma bán ngươi đấy!"
"Hừ, coi chừng Lại ma ma đem ngươi bán vào nơi thâm sơn cùng cốc đấy.” Lưu Ly lè lưỡi, lại chạy đến bên ta.
"Nghe nói Thẩm di nương hờn dỗi, Hầu gia không thèm để ý, nàng ta làm mình làm mẩy, náo loạn đòi sống đòi chết!"
"Nghe gã sai vặt nói, Hầu gia tức giận lắm!"
"Không biết làm sao, cuối cùng bị Sở di nương kéo vào tiểu viện, chậc chậc, Thẩm di nương cũng có mặt lúc đó, sắc mặt thì thay đổi, chẳng khác gì cái thùng nhuộm, buồn cười quá!"
Ta nghe vậy cũng chỉ cười lắc đầu, kẻ từng xin ta rộng lòng tha thứ, nay sao đến lượt mình lại chẳng thể làm được!
10.
Sáng hôm sau, khi Sở di nương đến thỉnh an, nàng ta lại quỳ xuống, thái độ vô cùng cung kính.
“Nếu không nhờ có phu nhân, e rằng thiếp thân bây giờ vẫn còn lận đận ở chốn giáo phường kia.”
Phải rồi, Sở di nương cũng như Thẩm Hương Phù, đều là người xuất thân từ giáo phường. Khi trước, lúc Lại ma ma tìm đến Sở di nương, bà còn hớn hở trấn an ta rằng cuối cùng đã tìm được một người có thể kìm hãm tiểu thiếp kia. Lúc đó ta chỉ mỉm cười liếc Lại ma ma một cái, bảo bà là quá tính toán. Lại ma ma thì lại bảo rằng ta quá mềm lòng.
Giờ nhìn lại, cũng không phải không có cái lợi của nó. Bọn họ cân bằng lẫn nhau trong tranh đấu nội viện, còn ta thì chỉ việc quản lý Hầu phủ rộng lớn này và chăm sóc tốt cho Chân tỷ nhi và Châu ca nhi.
Ta nghiêm mặt nói: “Trong phủ có tranh chấp nhỏ nhặt cũng không sao, nhưng có một điều, trong mắt ta không dung thứ những việc nhơ nhuốc. Nếu có kẻ nào gây ra án mạng, bất kể là ai, lập tức dùng gia pháp trừng trị, chuyện nào cần báo quan thì nhất định phải báo quan, tuyệt không nương tay.”
“Thiếp thân xin ghi nhớ.”
Chuẩn bị cho nàng ta lui xuống, Sở di nương lại ngập ngừng, có vẻ muốn nói gì đó nhưng không dám.
Ta khẽ liếc nàng ta một cái, nói nhẹ nhàng: “Ngươi đứng lên đi. Bát thuốc sáng nay chưa cho ngươi uống, từ nay về sau cũng sẽ không ép ngươi uống nữa.”
Nàng ta sững sờ nhìn ta, vẻ mặt khó tin: “Phu nhân…”
Sáng nay khi Lý Miện chưa rời phủ, đã có ma ma bưng thuốc tránh thai tới cho nàng ta, nhưng ta đã sai Lại ma ma ngăn lại.
Ở chốn cao môn đại hộ, chuyện có lưu lại con cái của chủ nhân hay không, thứ nhất là do chủ nhân quyết, thứ hai là do chính thất định đoạt. Thường thì chủ nhân sẽ không tự mình ra mặt, còn khi chính thất chưa sinh được đích tử hay đích nữ, di nương sẽ không được phép có thai.
“Ngươi lo lắng không yên, vậy hôm nay ta cũng cho ngươi một lời đảm bảo. Ta cho phép ngươi và Chung di nương sinh con nối dòng.”
“Chỉ có một yêu cầu, đó là phải giữ gìn quy củ và bổn phận của mình. Ngoài ra, ta sẽ không giới hạn các ngươi.”
Sau khi Sở di nương rời đi, Hổ Phách và Lưu Ly liền hỏi vì sao ta không ngăn cấm di nương mang thai.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tiết trời hôm nay rất đẹp, có lẽ có thể đưa Chân tỷ nhi và Châu ca nhi ra ngoài dạo một vòng. Trên cành cây, những chồi non xanh biếc đang nhú lên, ta nhìn thật kỹ.
“Phận nữ nhi sống trên đời này, vốn phải chịu đựng tầng tầng gông cùm.”
“Nếu muốn từng lớp từng lớp tháo bỏ những gông cùm ấy, thì phải trả giá gấp trăm nghìn lần.”
“Làm thiếp thất, chỉ có thể nương tựa vào phu quân, ngày ngày lo lắng thấp thỏm. Nếu phu quân lại chẳng đáng tin, còn tước đi quyền sinh con nối dòng, một cuộc đời vốn đã chẳng dễ dàng, phải sống sao cho nổi đây?”
“Huống hồ, ta đã có Chân tỷ nhi và Châu ca nhi.”
“Chúng chính là con của ta.”
Chuyện ở tiền viện cũng không ít, hậu viện suýt chút nữa lại gây ầm ĩ cả lên. Nghe nói Lý Miện đã hạ mình đi tìm Thẩm Hương Phù một lần, nhưng lại bị nàng ta đuổi ra ngoài, vô cùng chật vật.
Hai nha đầu Lưu Ly và Hổ Phách khi nhắc lại chuyện này vẫn còn chưa hả giận.
“Nàng ta đuổi người đi, chẳng phải là hai vị di nương được lợi sao? Một bên muốn giữ lấy hầu gia, một bên lại đuổi người đi, rồi lại tự mình sinh bực tức. Loại người này thật là vừa muốn lại vừa đòi nhiều hơn, không biết chừng mực.”
Nghe nói Thẩm Hương Phù từng tìm đến hai vị di nương gây sự, nhưng lần nào cũng chẳng được gì, trái lại chỉ chọc tức bản thân. Điều này càng khiến Lý Miện khó chịu, nửa tháng liền không bước vào viện của nàng ta, khi thì ngủ lại thư phòng, khi thì đến viện của Sở di nương và Chung di nương.
Nàng ta thường xuyên mỉa mai hai người kia là được lợi từ mình.
Sở di nương và Thẩm Hương Phù xưa nay như nước với lửa, gặp nhau là đấu khẩu không dứt.
Không ngờ Chung di nương tính tình nhìn có vẻ mềm mỏng, nhưng khi bị giễu cợt ác ý đến tận cửa thì cũng chẳng chịu nhún nhường.
Thôi thì, chỉ cần không gây ồn ào đến chính viện, cứ mặc họ mà thôi.