Kim Châu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:15:27
Lượt xem: 211
7
Về đến nhà, ta lau bàn thờ của phụ mẫu bằng một miếng vải sạch.
Sau đó đốt ba nén nhang, quỳ xuống vái.
Khi đầu chạm xuống đất, những giọt nước mắt mà ta kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống.
"Phụ mẫu, nữ nhi của hai người đã về rồi đây, con đã làm phụ mẫu lo lắng nhiều rồi."
Ta sẽ không giẫm vào vết xe đổ một lần nữa.
Ta đứng dậy rồi lau nước mắt bằng ống tay áo.
Mở gói hành lý mang theo bên mình.
Ngoài một số quần áo còn có một tờ tiền và một số đồng xu lẻ.
Ban đầu ta có sáu lương vàng nhỏ, một trong số đó đã cứu sống Lý Thời Hoằng.
Năm cái còn lại được nhận cùng chiếc khóa trường sinh nhỏ khi Lý Thừa Diễn được sinh ra.
Khi ta rời khỏi phủ Thái tử, ta gần như không mang theo bất cứ thứ gì, ngay cả mặt dây chuyền ngọc bích mà Lý Thời Hoằng tặng cũng được đặt lại dưới gối của ta.
Nhưng ta đã lấy một trong những tờ tiền.
Ngay cả khi đó là phần thưởng của tôi vì đã cứu mạng Lý Thời Hoằng.
Suy cho cùng, mạng sống của hắn chắc chắn có giá trị hơn một trăm lạng vàng này rất nhiều.
Cất tiền và quần áo xong, ta cầm chổi tre quét sân cho sạch sẽ.
Đồng thời còn xây thêm một cái chuồng gà ngoài sân bằng bùn vàng và gạch, sẵn sàng để nuôi vài con gà.
Trong lúc ta đang bận việc này thì có vài nhóm người trong làng đi qua đi lại trước sân.
Ánh mắt của họ đổ dồn vào ta một cách cố ý hoặc vô tình.
Họ còn thì thầm với nhau và thỉnh thoảng cười phá lên.
Ta cũng không hề quan tâm đến điều đó, thậm chí còn đứng dậy chào họ: "Dì Vương, dì Lý, các dì có khỏe không?"
Người được ta gọi tên rõ ràng là giật mình, sau đó cười nói: "Nữ nhi nhà họ Liễu, đã về rồi à."
Ta gật đầu hỏi: "Dì ơi, gà giống tốt ở đâu bán thế ạ? Con muốn nuôi mấy con gà."
Người trong thôn tuy nhiều lời lắm ý nhưng họ vẫn có tấm lòng nhân hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kim-chau/chuong-4.html.]
Nghe câu hỏi của ta, dì vội nói: “Gà của chú Ngưu ở cuối làng rất khỏe và rẻ, dì sẽ dẫn con đến đó”.
"Được ạ, con cảm ơn dì."
8
Nửa tháng sau, gió thu đã làm vàng đi những chiếc lá trên cành.
Thiết Mộc Lan
Những lời bàn tán của dân làng đã chuyển từ sang một điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra trong làng.
Ví dụ, tiểu tử của dì Lý, người làm bồi bàn trong một cửa hàng ở thị trấn, đã về muộn vài ngày trước và dường như đã gặp phải một con quái vật trên đường.
Nó có răng nanh dài và đôi mắt phát ra màu xanh lục vào ban đêm.
Những người khác nói rằng những gì hắn ta gặp phải là một vị thần và những con quái vật muốn ăn trái tim của con người, nhưng tiểu tử của dì Lý vẫn trở về bình an vô sự.
Ngay cả khi ta đi làm vào ngày hôm sau, cửa hàng vẫn trả lương hàng tháng cho ta.
Dù sao thì ai cũng có lý do riêng của mình và tất cả đều có lý.
Mặt khác, ta còn mua thêm từ chú Ngưu sáu con gà con và một con gà mái chuyên để đẻ trứng.
Mỗi buổi sáng sau khi cho gà ăn xong, ta lại lên núi kiếm củi.
Cuộc sống của tôi bận rộn và viên mãn, như thể bốn năm ở phủ Thái Tử chỉ là một giấc mơ chiêm bao đối với ta.
9
Hôm đó, ta đi lấy củi trên đường núi về.
Vừa ngâm nga một giai điệu lạ, ta vừa nghĩ có nên mở một quán nhỏ trong trấn hay không.
Ở thành phố Thượng Kinh, ta đã từng nhìn thấy một người phụ nữ dựng một quầy hàng nhỏ ở hai bên đường, bán đồ ăn nhẹ do cô ấy làm.
Hình dáng dễ thương, tinh tế, hương vị cũng rất ngon nên việc kinh doanh rất thuận lợi.
Và ta biết làm tất cả các loại món ăn, đặc biệt là món canh và hoành thánh.
Kỹ năng này không thể bị lãng phí.
Khi ta ở trong phủ Thái tử, ta cũng đã từng nấu ăn hai lần.
Một lần khi ta mới đến đó, ta đã nấu món canh gà nhân sâm rừng cho Lý Thời Hoằng và hầm trong bếp trong vòng sáu giờ.
Nhưng hắn cau mày: "Kim Châu, việc này cứ để người hầu làm là được rồi."
Ta choáng váng ngay tại chỗ.
Rõ ràng lúc trước ở lang Đào Hoa, hắn từng nói rằng thích uống món canh mà ta nấu nhất.