Kiếp trước, ta từ chiến trường trở về, nâng đỡ Tạ Chinh lên ngôi hoàng đế, tay vẫn còn cầm cây thương nhuốm máu. - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-17 08:54:13
Lượt xem: 310
5
Mẫu thân ta cũng giống như kiếp trước, vì Lê Nhược Sầu mà chuẩn bị một bữa tiệc rượu lớn.
Trong bữa tiệc, ta gắp một miếng ngó sen nấu với quế hoa, nói: “Phủ ta chỉ có Tạ Chinh ca ca là thích đồ ngọt. Món ngó sen này là món huynh ấy ưa thích nhất, còn ta ăn mãi mà chẳng thấy ngon, chỉ thấy ngấy.” Ta cười, quay sang Lê Nhược Sầu mà nói.
Nàng cười khẽ, mắt sáng lên: “Tạ Chinh ca ca là người phương Nam sao? Ta cũng từ phương Nam đến, cũng thích đồ ngọt.”
Chuyện ở Nam Quốc bị bắt làm con tin là điều Tạ Chinh không muốn nhắc đến, nhưng dù sao cũng đã sống ở đó mười năm, thói quen khó lòng thay đổi.
Ta chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Lê Nhược Sầu là kẻ rất coi trọng danh lợi, chỉ cần biết Tạ Chinh là hoàng tử, nàng mới tìm cách dựa vào những điểm tương đồng mà tiếp cận hắn.
“Tạ Chinh ca ca sống ở Nam Quốc mười năm, nên khẩu vị thiên về đồ ngọt.” Ta vừa nói xong liền vội lấy tay che miệng, giả bộ như lỡ lời.
Lê Nhược Sầu thông minh, lập tức nhận ra Tạ Chinh chính là hoàng tử làm con tin ở Nam Quốc.
Xanh Xao Truyện
Dù gầy yếu, lạc đà vẫn lớn hơn ngựa; chẳng sợ hoàng đế không ưa, hắn vẫn là Vương gia, một vị trí phú quý mà kẻ khác không dễ với tới.
6
Tiền viện Lý gia có sân luyện võ, vì thế phủ đệ so với các phủ võ tướng khác có phần lớn hơn.
Người lạ phải mất mười ngày nửa tháng mới hiểu hết bố cục Lý gia, nhưng dưới sự dẫn dắt của Anh Ca, Lê Nhược Sầu chỉ cần một đêm đã tìm được đường đến phòng của Tạ Chinh.
Ta và Anh Ca trốn sau núi giả chờ, đến khi trăng lên cây sao sáng, nàng tới, mang theo hộp đồ ăn.
“Tạ Chinh ca ca ta là A Nhược đây, hôm nay nghe tỷ tỷ nói huynh thích đồ ngọt, nghĩ rằng món ăn của Lý gia không hợp khẩu vị, nên tự tay làm chút đồ ngọt mang tới.” Giọng nàng dịu dàng, tha thiết, vọng qua cánh cửa mà bày tỏ tâm ý với Tạ Chinh.
Cửa nhanh chóng mở, Lê Nhược Sầu bước vào.
Ta và Anh Ca nhìn nhau, hài lòng quay về viện của mình.
Họ đêm nay có làm gì hay không cũng chẳng còn quan trọng. Quan trọng là Lê Nhược Sầu vì lợi danh mà đã bước vào bẫy ta giăng.
7
Kiếp trước, khi các hoàng tử tranh ngôi đến vỡ đầu chảy máu, phản quân nhân cơ hội đấy khởi binh. Danh không còn, ta cùng Tạ Chinh xuất quân thảo phạt phản loạn.
Sau khi phản quân bị dẹp yên, ta với thương tích đầy mình, mang theo binh quyền Lý gia, đứng sau Tạ Chinh giúp hắn giành lấy ngôi vua.
Tiếc thay, khi ấy ta chỉ biết cậy sức mình, chịu khổ mà không than, Lê Nhược Sầu lại nhắm vào điểm này, khi chúng ta sắp thắng lợi, nàng đến cầu phúc với thanh thế lẫy lừng, khiến cả kinh thành đều biết nàng là người vì nước vì dân. Cuối cùng, nàng được lòng người khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kiep-truoc-ta-tu-chien-truong-tro-ve-nang-do-ta-chinh-len-ngoi-hoang-de-tay-van-con-cam-cay-thuong-nhuom-mau/chuong-2.html.]
Vì thế, trong khi Lê Nhược Sầu mải mê lấy lòng Tạ Chinh, ta được thong dong mỗi ngày ra ngoài đi dạo.
Ta muốn tìm một người, kẻ mà Tạ Chinh đời này cũng không thể hơn—đó là người đại ca sinh đôi của hắn, Tạ Vân.
Mẫu thân của Tạ Chinh và Tạ Vân lúc mất chỉ là một tài tử, không được sủng ái. Sau khi bà qua đời, hai huynh đệ bị gửi sang Nam Quốc làm con tin.
Chỉ là sau khi Tạ Chinh bị hoàng đế nghi kị, về ở phủ ta.
Còn Tạ Vân lại tự xin bỏ thân phận hoàng tử, trở thành thường dân.
Khi ta tìm thấy Tạ Vân, hắn đang bổ củi ở hậu viện khách điếm, mặc áo vải thô trắng, nhưng trên người vẫn tỏa ra vẻ quý tộc không thể che giấu.
Điều đó khiến ta không thể không nhớ tới Tạ Chinh, người ở Lý gia vẫn sống theo quy chế hoàng tử nhưng luôn giữ thái độ khiêm nhường.
Mỗi ngày ta đến tìm Tạ Vân, nhưng không nói chuyện với hắn, chỉ ngồi bên nhìn hắn bổ củi và quét dọn sân.
Tạ Vân làm việc thấp hèn nhất ở khách điếm, thậm chí không được vào bếp hay đại sảnh.
Lần thứ mười ta đến tìm Tạ Vân, trời đã vào đông, tuyết rơi dày. Anh Ca che ô cho ta, còn ta lạnh đến run. Nhưng hắn vẫn không ngừng tay, bổ củi mãi cho đến khi tuyết phủ trắng người ta, trông chẳng khác gì một người tuyết, hắn mới dừng lại.
Hắn lấy khăn phủi sạch tuyết trên người ta: “Nói đi, ngươi muốn ta giúp điều gì?”
Ta không ngạc nhiên với cách hỏi thẳng thắn của hắn. Hắn là kẻ có tâm cơ, mỗi câu nói đều đã suy tính kỹ lưỡng trong đầu.
Kiếp trước, khi hắn mang nhiều tâm phúc tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, người ta mới thấy bất ngờ.
“Ta muốn giao dịch với ngươi, ta giúp ngươi giành ngôi vua, ngươi giúp ta g.i.ế.c Tạ Chinh.”
Tạ Vân không ngừng tay, vẫn cẩn thận phủi tuyết: “Ta dựa vào đâu mà tin ngươi?”
Hắn không hỏi vì sao ta chắc chắn rằng hắn sẽ tranh ngôi, chứng tỏ hắn không ngại để ta biết những điều ấy.
“Ngươi và Tạ Chinh tuy không được hoàng thượng sủng ái, nhưng còn có người ngoại tổ đứng sau. Hiện giờ các trọng thần đều nghĩ hoàng thượng nợ các ngươi. Ngươi nắm bắt được điều đó, mới tự xin từ bỏ thân phận hoàng tử, khiến các trọng thần càng thêm đồng cảm. Tương lai, ngươi sẽ dùng được họ.” Ta ngẩng đầu nói.
Không biết vì sao, rõ ràng là hai khuôn mặt giống nhau, nhưng Tạ Vân lại tuấn tú hơn hẳn.
“Ta biết ngươi thông tuệ, nhưng đừng quên, Tạ Chinh đang ở Lý gia, mà Lý gia nắm giữ nửa binh quyền của triều đình, còn ta là nữ nhi duy nhất của Lý gia.”
Binh quyền, từ xưa đến nay luôn là điều khiến các đế vương e dè, nhưng cũng là thứ họ khao khát nhất.
Tạ Vân phủi sạch tuyết trên người ta, rồi lấy từ bếp ra một củ khoai lang nướng, đưa cho ta: “Ăn đi, ấm người.”
Ta nhận khoai lang, bẻ đôi một nửa đưa hắn: “Lấy khoai lang làm thề, lấy tuyết trắng làm chứng, từ nay chúng ta cùng chung một thuyền.”
Tạ Vân ngẩng đầu nhìn tuyết, nở nụ cười trong trẻo: “Nam Quốc không có tuyết lớn thế này, khi còn nhỏ, hắn luôn nói chờ đến khi trưởng thành sẽ cùng nhau về Đại Minh ngắm tuyết. Giờ đã trở lại, nhưng huynh đệ lại tương tàn.” Nói rồi hắn nhìn ta: “Kim tiểu thư, trong mắt ngươi đầy hận thù, ở Lý gia, từng ngày trôi qua với ngươi thật quá đỗi gian nan.”