Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiến Vi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-15 16:49:47
Lượt xem: 113

Tạ Kiến Quân nằm trên giường bệnh, truyền nước.

Bác sĩ còn mắng tôi một hồi, bảo làm sao để sốt đến ngất xỉu mới biết đường đưa đến bệnh viện.

Tôi im lặng cấu ngón tay, cảm xúc trong lòng thật khó diễn tả.

Ngồi canh đến gần trưa anh mới chậm rãi tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra là thấy tôi, Tạ Kiến Quân nom rõ là vui vẻ.

“Vi Vi?”

Mặc dù anh vẫn còn yếu không thể biểu đạt nhiều cảm xúc, nhưng tôi vẫn cảm giác được nét cười của anh.

“Em đây.”

“Sao tối qua anh lại đi uống rượu? Chẳng phải em đã bảo để em suy nghĩ hả?”

Tạ Kiến Quân thấy tôi nhắc tới chuyện này, nụ cười còn chưa kịp tới bên khóe miệng đã bay biến.

Anh rù rì như muỗi kêu.

“Anh………….đã chờ em rất lâu……..”

Tôi đỡ trán.

Thấy tôi chẳng ừ hử gì, Tạ Kiến Quân cũng cúi đầu không nhìn tôi nữa, cười một cách yếu ớt.

“Em thấy khó xử lắm à?”

Tôi lắc đầu, rồi lại gật.

Tôi và anh hiện giờ vẫn còn suy nghĩ lệch pha nhau.

Khó xử nhưng không phải cùng cái khó xử.

Tạ Kiến Quân cụp mắt, mặt cắt không còn giọt máu.

Trong mắt còn chất chứa vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Kết hợp với ngũ quan tinh xảo như hàng mỹ nghệ của anh, nom thương không chịu được.

Kéo dài cũng không phải cách hay.

Chếc sớm thì siêu sinh sớm vậy.

Bây giờ anh đang yếu, có lẽ cũng không kéo tôi ra ngoài tung hê chuyện này với mọi người được.

Tôi cắn răng.

“Tạ Kiến Quân, em nói thật với anh chuyện này.”

Anh chậm chạp ngẩng đầu, muốn nhìn tôi nhưng lại không dám.

Tôi càng không dám nhìn thẳng vào anh, nhắm mắt nói tuồn tuột:

“Trước giờ em chưa từng chơi game cùng anh, cái acc game đó em cho người khác mượn, người gọi anh là chồng cũng không phải em, đây không phải cái cớ để rũ bỏ trách nhiệm mà là sự thật, em thề em không hề lừa anh. Đúng là em biết người khác chơi acc của em, nhưng em không biết nó lại chơi như thế, xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi anh.”

Tôi xổ một tràng, suýt nữa thì hết hơi.

Len lén hé mắt ra nhìn.

Phát hiện Tạ Kiến Quân cũng đang nhìn tôi đầy nghiêm túc.

Nghiêm túc hơn lúc nào hết.

Qua một hồi lâu, anh nhìn mu bàn tay còn cắm kim truyền nước, cười như tự giễu.

“Ừ, anh biết rồi.”

“Em về đi, anh có thể tự lo được.”

Tôi ngớ người một chốc.

Thế thôi à?

Phản ứng bình tĩnh vậy, anh chấp nhận thản nhiên thế ư?

Nhưng nghĩ lại thì với tình trạng bây giờ của anh, không chấp nhận thì hình như cũng chẳng thể làm gì khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kien-vi/chuong-8.html.]

Tạ Kiến Quân bảo tôi đi thì tôi cũng đi thật.

Vì ở chung phòng bệnh với anh tôi cứ thấy bồn chồn không yên.

Nhưng bước chân ra khỏi cửa phòng lại thấy không yên tâm.

Tạ Kiến Quân đã thành ra thế này, tôi lại đi về thì m.á.u lạnh quá nhỉ?

Tôi nghĩ một chốc, rồi tìm một chỗ ở hành lang ngoài phòng bệnh để ngồi.

Thôi cứ ở ngoài này canh anh một lúc vậy.

Đến trưa thì mua đồ ăn cho anh.

Tôi dựa người vào cột, nhắm mắt lại.

Dưới trạng thái cả cơ thể và tinh thần lao lực quá độ, kỳ thật tôi cũng thấy mệt, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lúc sau mở mắt dậy thì trên giường bệnh đã trống huơ không một bóng người.

Tạ Kiến Quân đã bỏ đi đâu mất.

Thậm chí còn để lại phân nửa chai truyền nước.

Ống dây truyền dịch treo lủng lẳng bên giường.

Tôi cũng chẳng hiểu tại sao phản ứng đầu tiên bật ra trong lòng là nóng ruột.

Tôi vội vàng móc điện thoại ra gọi Tạ Kiến Quân.

Không nghe máy.

Thử gọi lại mấy lần đều giống nhau, không nghe máy.

Tôi hoảng hồn, nhắn tin cho anh.

Đương nhiên chẳng hề có phản hồi.

Tôi đành túm đại một nhân viên y tế đi ngang đó.

“Chị à, cho em hỏi người bệnh giường số 2 đi đâu rồi ạ?”

Y tá nghĩ một lát rồi lắc đầu.

“Xin lỗi.”

Tôi vô cùng lo lắng, lại đi hỏi khắp nơi.

Tạ Kiến Quân trông rõ là cao to vậy mà không một ai thấy anh cả.

Tôi đành đi loanh quanh không mục đích để tìm.

Ra đến khoảng sân ngoài khu nhà chữa bệnh.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Tạ Kiến Quân ngồi một mình dưới tán cây, dường như đang nhìn về nơi xa xăm.

Tôi chạy qua, có hơi bực: “Sao anh lại chạy ra đây?”

“Anh còn chưa truyền nước xong đấy!”

Tạ Kiến Quân sững người ra.

“Em chưa đi à?”

Tôi chóng cả mặt: “Em đi đâu? Em ở bên ngoài trông anh mà.”

Trên mặt Tạ Kiến Quân, lần đầu tiên xuất hiện vẻ ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào của trẻ con.

Anh lí nhí giải thích.

“Anh tưởng em đi rồi.”

Tôi càng bực tợn.

“Em đi rồi thì anh sẽ rút kim truyền dịch chạy ra đây hả?”

“Anh chưa hết sốt còn ngồi đây hứng gió à!”

 

Loading...