Kiến Vi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-15 16:46:47
Lượt xem: 144
2.
Nhưng cũng vì không thân lắm nên tôi do do dự dự một lúc lâu.
Cuối cùng nhắn lại một câu:
【Uh, cảm ơn nhé. 】
Thì dù tôi có không bị cúm, nhưng bức hình này cũng mang ý nghĩa tốt.
Nếu nhắn nhầm thì Tạ Kiến Quân mới là người xấu hổ ý chứ.
Tuy nhiên mãi chẳng thấy anh thừa nhận là gửi nhầm người.
Nhưng tôi cũng chẳng để tâm.
Vì chuyện mở mic, em tôi cũng lục tục tìm tôi mấy bận nữa.
Nói nó hết mất lý do để chống chế rồi.
Tôi bị làm phiền hết chịu nổi, bèn quẳng một câu:
“Mày muốn giả làm con gái thì mua máy biến giọng là xong cơ mà?”
Mặt nó bừng lên vẻ tìm ra chân lý, sung sướng khỏi phải nói.
“Chị! Chị thông minh quá đi mất!”
Tôi chầm chậm nhíu mày.
Kết quả là từ hôm đó.
Hình như nó bắt đầu mở mic nói chuyện với người ta thật.
Hơn nữa cách nói chuyện còn õng ẹo hơn lúc trước.
Tôi nghe mà khóe miệng giật liên hồi, nhưng chẳng có hơi đâu mà quản.
Cuối kỳ vốn đã nhiều việc, trong trường chẳng biết vì sao còn tổ chức giao lưu thi đấu bóng rổ.
Buổi chiều khoa của bọn tôi với khoa máy tính có trận đấu, giáo sư cứ bắt tôi phải mang một ít đồ đạc sang.
Khi tôi mang người và nước tới nơi, sân bóng rổ gần như đã chật kín người rồi.
Tôi giật hết cả mình: “Sao hôm nay đông người thế?”
Cô bạn nhỏ giọng giải thích: “Bà không biết hả? Hôm nay vào sân bên khoa máy tính là Tạ Kiến Quân đó!”
“Anh ta chơi bóng đẹp trai lắm! Nhiều người muốn xem mà chưa chắc đã có cơ hội đâu!”
Tôi ngạc nhiên.
Tì tay lên vai cô bạn, mượn lực nhón chân nhìn vào trong sân bóng.
Đúng lúc nhìn thấy cậu thiếu niên bật lên thật cao, một cú úp rổ tuyệt đẹp, áo đấu bị gió vén lên một góc.
Lộ ra cơ bụng thon gọn mạnh mẽ dưới lớp áo.
Đầu anh nghiêng nghiêng, ánh mặt trời rải xuống sườn mặt điển trai sắc nét của anh.
Thời gian dường như cũng chậm lại một giây.
“Mẹ cha ơi, đẹp trai vậy.” Tôi không kìm được phải thốt lên.
Bạn tôi tán đồng: “Đúng nhở?”
Tuy lúc trước không phải là chưa từng thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kien-vi/chuong-2.html.]
Nhưng Tạ Kiến Quân trong bộ đồ thi đấu bóng rổ màu trắng dường như càng hấp dẫn hơn.
Khiến nữ sinh quanh đó liên tục hú hét ầm ĩ.
Hiệp đầu kết thúc, khoa chúng tôi thua với tỉ số cách biệt sát nút.
Tôi vội gọi đội bóng vào uống nước nghỉ ngơi.
Chủ lực Thẩm Chiêu cầm chai nước tôi đưa qua, miệng ồn ào:
“Nếu không phải là Tạ Kiến Quân thì chắc chắn em đã xử đẹp đám coder đấy rồi.”
Tôi bật cười: “Ok ok ok, cậu xử hết.”
Cậu ta nhướng mày không phục: “Chị không tin hả?”
Tôi xòe tay.
“Chị có nói gì đâu.”
Thẩm Chiêu bực bội quay người, làm như định bắt đứa nào đó tới giải thích cho cậu ta.
Kết quả đụng vào một người.
Tạ Kiến Quân đắp một chiếc khăn lông trên vai, không biết đã đến gần chỗ đội chúng tôi từ bao giờ, đứng đằng sau Thẩm Chiêu và tôi.
Thẩm Chiêu giật nảy cả mình: “Anh qua đây làm gì?”
Tạ Kiến Quân lại nhìn tôi chằm chằm, không thèm để ý cậu ta.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, anh chậm rãi duỗi tay về phía tôi.
“Tôi cũng muốn uống nước.”
Thẩm Chiêu há hốc mồm vì kinh ngạc.
Đờ ra một lúc, tôi mới nhỏ giọng nhắc anh:
“Bạn ơi, mình bên khoa Văn Học cơ.”
Anh là cầu thủ đội bạn, muốn uống nước mà lại tìm nhầm chỗ à?
Sắc mặt anh không hề thay đổi.
“Tôi biết.”
Tuy tôi thấy khó hiểu.
Nhưng vì tình hữu nghị giữa bạn học với nhau, tôi vẫn đưa chai nước cho anh.
“À….Vậy cho bạn này.”
Sở thích gì kì thế nhỉ?
Thích uống nước của đối thủ à?
Tôi vừa nghi hoặc, vừa nhìn Tạ Kiến Quân cầm chai nước, uống một miếng nhỏ.
“Ngọt thật đấy.” Anh tỏ vẻ tán thành với chai nước của tôi.
Tôi đang không biết phải nói gì thì Tạ Kiến Quân bỗng nghiêng đầu hỏi:
“Tối có chơi không?”
“?”
Tối gì cơ?