Kiểm soát tuyệt đối - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-15 21:37:07
Lượt xem: 614
Việc từ chức bất ngờ khiến tôi không kịp phản ứng. Cho đến khi cô hộ lý đóng sầm cửa lại. Tôi quay đầu nhìn Tạ Tư Quân, tầm mắt lơ đãng đảo qua, dừng lại ở bàn tay truyền dịch của anh.
“Tạ Tư Quân, anh ngốc sao? Mũi kim cong đến mức toàn bộ mu bàn tay đều sưng lên, anh không thấy sao?”
Tôi theo bản năng đưa tay giúp anh xoa, nhưng duỗi được một nửa thì dừng lại, lại ngại ngùng rũ xuống.
Tạ Tư Quân vờ như không thấy động tác của tôi, sau đó nhìn mu bàn tay, mím môi, nhẹ giọng nói: “Anh không cảm giác được kim bị cong, mấy ngày nay mu bàn tay vẫn sưng phù, anh cũng quen rồi.”
Chỉ có ba ngày, Tạ Tư Quân giống như đã gầy đi, bằng mắt thường cũng nhìn rõ.
Tôi đã mua lại cho anh một bữa ăn. Tạ Tư Quân tay phải truyền dịch, chỉ có thể cầm đũa tay trái.
Tôi chống má nhìn anh xa lạ mà không được tự nhiên nửa ngày gắp một cọng rau xanh, thở dài.
“Tạ Tư Quân, tôi sẽ tìm hộ lý khác cho anh.”
Anh dừng đũa một chút, lắc đầu: “Tiền trên người anh không đủ.”
“Tôi có.”
Anh mím môi cười, im lặng từ chối.
Rau xanh Tạ Tư Quân vừa gắp lên lại rơi vào trong hộp cơm. Tôi nghi ngờ: “Này, lúc tôi mua đồ ăn nhớ là có mang theo một cái muỗng, không có sao?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Không thấy.” Tạ Tư Quân vô tội nhìn tôi.
Tôi khổ não nhìn chằm chằm anh đấu tranh với rau xanh hai phút, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Tôi, tôi đút cho anh ăn... Còn tiếp tục như vậy, cơm sẽ nguội.”
Tạ Tư Quân cầm đũa vuốt ve, nhỏ giọng từ chối: “Rất phiền em.”
Tôi đoạt lấy đũa, gắp một miếng thịt đút đến miệng anh. Cũng may anh phối hợp, yên tĩnh lại ngoan ngoãn ăn xong cơm.
12
Tạ Tư Quân nói tiền còn lại của mình không đủ để gọi đồ ăn bên ngoài và mời hộ lý. Nhưng lại quyết liệt từ chối tiền của tôi và Trình Kim Kim.
Trong lúc y tá đến thay dịch cho anh, thuận miệng nói: “Hiện giờ cậu ấy cũng không cần hộ lý chăm sóc cả ngày, mỗi ngày dành hai giờ đến thăm cậu ấy, giúp một chút là được. Có lẽ một tuần nữa cũng nên xuất viện.”
Tạ Tư Quân cúi đầu xoa xoa mu bàn tay sưng phồng của mình, không có phản ứng gì.
Tôi suy nghĩ một chút, giống như làm giao dịch với trẻ con, hỏi anh: “Cả tuần nay ngày nào tôi cũng mang cơm cho anh, anh có thể xem trọng bản thân mình không, đừng để cho tay luôn luôn bị kim cong châm nhé?”
Tạ Tư Quân cẩn thận gật đầu: “Cảm ơn.”
Giống như con cún con nhặt rác ăn lâu ngày lần đầu tiên được mang về nhà, vừa khiếp đảm vừa sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kiem-soat-tuyet-doi/7.html.]
Tiếp xúc với Tạ Tư Quân thời gian dài, tôi thật vất vả mới chống lại được chứng thèm khát da thịt lại có dấu hiệu tái phát.
Vì vậy, hai ngày trước khi anh xuất viện, về cơ bản tôi đã đi ngay sau khi mang thức ăn đến bệnh viện.
……
Tạ Tư Quân bỗng nhiên thay đổi quá lớn, làm cho tôi luôn cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng lại hoàn toàn không nắm được là cái gì.
Buổi chiều đưa cơm xong từ bệnh viện đi ra, tôi bỗng nhiên nhớ tới chuyện hộ lý kia. Định đến công ty khiếu nại. Nhưng đồng nghiệp của cô hộ lý nói với tôi rằng cô ấy đã từ chức.
“Nghe nói cô ấy trúng xổ số 1 triệu, về quê mua nhà rồi!”
Tôi u oán ôm bình giữ nhiệt thở dài. Vận may của người xấu cũng có thể tốt như vậy.
13
Trước khi xuất viện Tạ Tư Quân đã tìm được việc làm ở đây. Nói là dự định kiếm chút học phí rồi trở về.
“Đón năm mới ở đây luôn sao?”
Anh không thể không ừ một tiếng, kéo khóa áo gió lên, cầm túi xách đi ra khỏi cửa bệnh viện.
“Cũng không có ai hi vọng anh trở về.”
Tôi đang định trấn an anh vài câu, điện thoại của mẹ đột nhiên gọi tới cắt đứt tôi: “Lạc Lạc, đến trung tâm thương mại tìm mẹ, mẹ chọn cho con mấy bộ quần áo,
Đến thử xem, nửa tháng sau đi xem mắt thì mặc nhé.”
Tạ Tư Quân ở một bên thần sắc như thường, hẳn là không nghe thấy tiếng điện thoại di động của tôi.
Hiện tại tôi không tiện hỏi nhiều vì sao lại tự tiện hẹn xem mắt cho tôi, đành phải nói: “Con biết rồi.”
Cúp máy, tôi mở tin nhắn chưa đọc của mẹ. Là ảnh chụp một chàng trai và địa chỉ nhà hàng xem mắt.
Ngẩng đầu lên, Tạ Tư Quân mở miệng tạm biệt tôi rồi đi trước.
Trong khoảng thời gian này, anh chỉ gọi cho tôi một cú điện thoại. Nói với tôi là anh đã ổn định ở ký túc xá nhân viên.
Trước khi cúp máy, anh trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nhận được tiền lương có thể mời em ăn cơm không?”
Tạ Tư Quân giải thích rất nhanh: “Không có ý dây dưa với em, chỉ là muốn cảm ơn em đã chăm sóc trong khoảng thời gian này.”
Anh cố hết sức để giấu sự hèn mọn nịnh nọt với ngữ khí bình thường.
Ma xui quỷ khiến, tôi không từ chối: “Được.”
Nhưng không đợi được một tháng chúng tôi lại gặp nhau. Ngay tại nhà hàng mà tôi đã hẹn với đối tượng xem mắt. Lúc đi ngang qua một phòng bao, xuyên qua khe hở không đóng chặt cửa, tôi nhìn thấy Tạ Tư Quân đang bị rót rượu.