Khương Dạ Nguyệt - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:33:31
Lượt xem: 139
Chương 3
Tôi lặng lẽ cúi đầu trốn sau lưng bạn mới bàn trên, trốn tầm mắt của Lão Trình, nhưng qua một lúc lâu tôi không nghe thầy nói chuyện mà cả lớp lại yên lặng lạ thường, tôi tưởng thầy chưa vào lớp liền ngóc đầu lên nhìn thì liền giật mình khi thấy lão Trình đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giơ tay che miệng lại ho nhẹ nhìn lão Trình cười ngượng nghịu hỏi:" Thầy, mặt em dính gì sao?"
Lão Trình :" Khương Dạ Nguyệt, em đứng lên cho tôi"
Tôi đứng dậy vừa nhìn thầy lại giơ tay kím cuốn tập ở trên bàn, nói:" thầy gọi em"
Lão Trình :" tôi hỏi đơn giản thôi, hôm nay em có học bài không "
Tôi lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào dù thế nào cũng thì thầy cũng biết là tôi không thuộc bài thôi, tôi liền chọn cách đơn giản nhất nói:" thầy, em ra cửa đứng"
Lão Trình :" tốt, đi đi"
Tôi cầm theo quyển tập trên bàn đi thẳng ra ngoài cửa đứng dựa vào tường.
Sau khi kết thúc tiết học của Lão Trình, thì đã gần 1 giờ trôi qua trước khi đi Lão Trình còn nói tiết sau sẽ kiểm tra tập của tôi mới cho tôi vào lớp .
Tôi vào học thêm hai tiết nữa thì cũng kết thúc buổi học hôm nay, tôi đợi mấy bạn trong lớp ra về lần lượt mới cùng Lê Mạn, Vương Hạo đi ra khỏi lớp.
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
Khi đến cổng trường thì ba chúng tôi lại chia ra hai hướng khác nhau đi về nhà. Tôi đi từ từ đến chạm xe buýt còn phải ngồi đợi mấy phút xe buýt mới đến.
Tôi phát hiện ra bạn bàn trên lại đang đứng gần tôi đợi xe buýt, tôi kéo tay áo cậu hỏi:" cậu đi xe số mấy"
Diệp Nguyên Khải lạnh lùng né bàn tay tôi, cũng không trả lời , mà chỉ nhìn qua hướng khác.
Tôi nhún vai không nói chuyện với cậu ta nữa, có cơn gió lướt tôi bất giác kéo mũ áo hoodie đội lên đầu.
Tôi cùng bạn học mới cùng nhau đi chung chuyến xe buýt kể từ ngày hôm đó cậu ta không trả lời tôi cũng đã một tháng trôi qua, kỳ thi giữa kỳ cũng đã sắp đến.
Hôm nay lúc tan học đi ra đến cổng tôi lại nhớ ra mình quên mang vở bài tập về liền chạy về lớp lấy bài tập, lại thấy Diệp Nguyên Khải đang nằm trên bàn tôi tưởng cậu ta ngủ quên liền lấy bài tập bỏ vào cặp.
Tôi gõ nhẹ xuống bàn gọi :" Bạn học Diệp, cậu không sao chứ"
Tôi gõ hai lần mà không nghe cậu ta trả lời, tôi lại khụy gối đẩy nhẹ cậu ta:" Bạn học Diệp, cậu sao vậy?"
Diệp Nguyên Khải vừa ôm bụng khó khăn nói:" Đau dạ dày"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khuong-da-nguyet/chuong-3.html.]
Tôi đỡ cậu ấy đứng dậy lại giơ tay túm lấy cặp cậu ta :" tôi dìu cậu xuống phòng y tế"
Tôi chỉ cao hơn 1m6 mà cậu ta lại cao hơn 1m8, cậu ta còn lớn xác hơn cả tôi nữa, tôi khó khăn đỡ cậu ta xuống tới phòng y tế đã là chuyện 15 phút sau rồi.
Tôi đỡ cậu ta nằm xuống giường, tôi thở dồn dập nhìn mặt trắng bệch của cậu ta nhẹ giọng nói:" tôi đi gọi bác sĩ giúp cậu"
Tôi nói rồi lại chạy vào văn phòng gọi bác sĩ giúp cậu ta, sau khi bác sĩ vào khám lại gọi tôi đi mua ít cháo để lát nữa cậu ta tỉnh lại có thể ăn.
Tôi lại phải chạy ra cổng trường mua phần cháo nóng, lúc tôi quay lại cậu ta đã tỉnh lại đang ngồi trên giường.
Tôi nhìn sắc mặt đã đỡ trắng hơn khi nãy liền thở phào đưa phần cháo trên tay cho cậu ta:" cậu ăn đi, tôi đi về trước"
Diệp Nguyên Khải ngơ ngác nhìn tôi hỏi:" không phải cậu ghét tôi sao, tại sao lại giúp tôi?"
Tôi :" tôi khi nào lại ghét cậu, chẳng phải cậu ghét tôi sao?"
Diệp Nguyên Khải :" tôi không ghét cậu"
Tôi gật đầu để phần cháo lên kệ nước bên cạnh nói:" cậu ăn đi, trễ rồi tôi về trước"
Diệp Nguyên Khải vén chăn bước chân xuống :" tôi đi về cùng cậu"
Tôi nhìn cánh tay đang truyền nước của cậu ta liền tiến lại đỡ cậu ta nằm xuống :" cậu nằm đi, đợi lát nữa cậu mới có thể về được "
Diệp Nguyên Khải :" không sao đâu, tôi đưa cậu về trễ rồi, cậu về một mình không an toàn"
Tôi :" vậy cậu ăn cháo đi, đến lúc đó chắc có thể về rồi"
Diệp Nguyên Khải cũng không lằng nhằng nữa rất yên tĩnh ăn cháo, tôi ngồi bên cạnh lại lấy quyển tiểu thuyết ra đọc.
Cả đoạn đường đến chạm xe buýt tôi với Diệp Nguyên Khải rất im lặng giống như thường ngày nhưng có một điểm khác là cậu ta không đi phía sau tôi nữa mà lại đi bên cạnh tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta hỏi:" Bạn học Diệp, cậu thực sự không ghét tôi sao"
Diệp Nguyên Khải:" sao cậu lại hỏi như vậy "
Tôi:" hôm đó ở trạm xe buýt cậu không trả lời tôi nên tôi nghĩ cậu ghét tôi nên tôi mới không nói chuyện với cậu"
Diệp Nguyên Khải dừng lại nghiêm túc nói :" hôm đó tôi quên mất số xe nên mới không trả lời cậu, tôi không cố ý"