Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Yêu Hoàng Thượng Giữ Bình An - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:25:03
Lượt xem: 166

6

 

Những ngày thong thả tìm niềm vui mà không cần lo nghĩ, không phải luồn cúi ai, trôi qua thật nhanh. Hoàng Thượng vì bận rộn quốc sự nên không còn thời gian quan tâm đến hậu cung, các nương nương cũng không buồn tranh sủng, chỉ mải tính xem làm sao để nổi bật trong buổi thưởng hà sắp tới.

 

Khi ngự y dâng lên phương thuốc, dịch bệnh được khống chế, Hoàng Thượng mừng rỡ vô cùng, vui vẻ nhận lời Hoàng Hậu tổ chức buổi thưởng hà.

 

Ngày hôm đó, quả thật là một ngày tốt lành.

 

Ta đã chờ sẵn ở Nguyệt Dao Trì, khi Hoàng Thượng đưa Hoàng Hậu đến, ta đã lánh mình vào đám đông.

 

“Hôm nay thưởng hà, trẫm thật sự cảm thấy khoan khoái rất nhiều!”

 

“Có thể làm Hoàng Thượng vui, đó chính là phúc của hồ sen này.” Hoàng Hậu dịu dàng đáp, ánh mắt lại liếc sang phía Thục phi.

 

“Hoàng Thượng, gần đây thần thiếp mới học được cách làm món bánh hoa sen, hương vị cũng rất ngon.” Thục phi nghiêng mình sau lưng Hoàng Thượng, mỉm cười khéo léo nói.

 

“À, Thục phi có lòng. Sau khi thưởng hà xong, trẫm sẽ đi nếm thử.”

 

Lời vừa dứt, bỗng nghe một tiếng đàn chói tai vang lên.

 

“Cài gì vậy?” Hoàng Thượng buông tay Hoàng Hậu, quay người nhìn lại.

 

Chỉ thấy Ngô Chiêu nghi ôm đàn tỳ bà ngồi ngay ngắn bên Nguyệt Dao Trì, phía sau là những đóa sen hồng tỏa sắc, khiến nàng ta thêm phần thanh tú thoát tục.

 

“Đàn tỳ bà vào lúc này càng thêm tinh tế.”

 

“Đúng vậy, Chiêu nghi muội muội thật có lòng.” Hoàng Hậu phụ họa.

 

Ta đứng giữa đám đông, không nhịn được mà khẽ nhếch khóe miệng. Âm thanh tỳ bà đã vang lên, người cũng nên xuất hiện rồi.

 

“Tiếng động gì vậy?”

 

Có người ngạc nhiên kêu lên.

 

“Nhìn kìa, trong nước có người!”

 

Vương Hi Trừng tiến ra từ sau một đóa sen trắng, ẩn hiện giữa những tán lá sen, đôi tay uyển chuyển múa trên mặt nước, tà áo thướt tha tựa mây trôi.

 

Lúc thì vung tay áo, lúc thì xòe váy, vừa mềm mại thướt tha lại có vẻ mạnh mẽ không kém gì nam nhân.

 

“Thật đúng là uyển chuyển như hồng nhạn, mạnh mẽ như rồng lượn.”

 

Hoàng Thượng đã đứng ở bên bờ Nguyệt Dao Trì, hận không thể bước xuống nước để ngắm nhìn cho kỹ.

 

Tiếng tỳ bà dừng lại, Ngô Chiêu nghi giận dữ trừng mắt nhìn Vương Hi Trừng, người đã chiếm mất ánh mắt đáng ra thuộc về mình.

 

“Đừng dừng đàn tỳ bà.”

 

Ánh mắt Hoàng Thượng vẫn nhìn thẳng, phất tay ra hiệu.

 

“Hoàng Thượng…” Ngô Chiêu nghi tuy giận dữ nhưng lúc này cũng đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, tiếp tục đàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-yeu-hoang-thuong-giu-binh-an/chuong-4.html.]

 

“Hoàng Hậu, sao trẫm chưa từng gặp qua tiên tử trong nước kia?”

 

“Đó là Vương tài nhân, mới vào cung gần đây, chắc là Hoàng Thượng chưa chú ý tới.”

 

“Vương tài nhân.” Hoàng Thượng gật gù: “Trẫm có chút ấn tượng, không ngờ mới mấy ngày không gặp, nàng ấy đã thay đổi như thế này.”

 

Ta đứng sau mọi người, cười thầm, không phải nàng ấy thay đổi, chỉ là ta đã chỉnh trang cho nàng ấy vừa đúng thành hình dáng mà hắn yêu thích thôi.

 

Người ta thường nói hoàng ân khó lường nhưng sở thích của Hoàng Thượng đối với nữ tử lại luôn có dấu vết để lại.

 

Trừng Nhi, muội nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này, vinh nhục của cả gia tộc Vương gia đều trông chờ vào muội .

 

Chỉ tiếc hiện giờ trong hậu cung chưa có hoàng tử, dù nàng ấy có được sủng ái cũng không thể sinh con nối dõi.

 

Khi Vương Hi Trừng múa xong trở lại bờ, nha đầu bên cạnh nàng ấy đã cầm sẵn áo choàng phủ thêm.

 

Dù có áo choàng che đậy, vòng eo thon gọn vẫn lộ ra, khiến nàng ấy thêm phần kiều mị.

 

“Phù dung không sánh được vẻ đẹp của mỹ nhân, làn gió nhẹ thổi qua, châu ngọc rung rinh. Hôm nay trẫm mới thấy được vẻ đẹp xuất thần của hoa sen.”

 

“Hoàng Thượng, chi bằng để muội muội thay y phục trước, nếu để cảm lạnh thì phải làm sao.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng nhắc nhở.

 

“Hoàng Hậu nói phải, các ngươi cứ tiếp tục thưởng hà đi, trẫm sẽ đưa nàng đi thay y phục.”

 

“Cung tiễn Hoàng Thượng!”

 

“Hoàng Thượng, ngài đừng quên món bánh hoa sen...” Thục phi gọi theo nhưng vô ích.

 

Mọi người đều biết, một khi Hoàng Thượng đã đi rồi, làm gì còn chỗ cho Thục phi, cũng chẳng còn chỗ cho ai khác.

 

Buổi thưởng hà vốn đang vui vẻ lập tức trở nên lạnh lẽo, từng người tìm lý do rời đi, chỉ còn lại Hoàng Hậu đứng bên Nguyệt Dao Trì.

 

“Tống Mỹ nhân vẫn chưa đi sao?” Hoàng Hậu thấy ta đứng đó, xoay người hỏi.

 

“Thần thiếp vẫn muốn ngắm hoa sen thêm một lúc.”

 

Ta vốn không phải ở lại chỉ để thưởng hà.

 

Dù rằng Hoàng Hậu thường mang tiếng khoan dung nhưng để ngồi vững trên hậu vị, nàng ta tuyệt nhiên không chỉ dựa vào phụ thân mình là Thượng Thư lệnh.

 

Nàng ta không kiêu ngạo giống như Thục phi, tuy ôn hòa nhưng không hề nhu nhược.

 

“Xưa nay Vương tài nhân là người không phô trương, việc này không giống tính cách của nàng ấy. Ngày trước ngươi nói muốn thưởng hà, Tống mỹ nhân, chẳng phải là vì khoảnh khắc này sao?”

 

Ta cười cúi chào: “Tạ ơn Hoàng Hậu đã cho phép.”

 

“Hậu cung vốn là nơi để tranh sủng, hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt, sớm ngày sinh hạ long chủng mới là bổn phận của phi tần. Chẳng qua, tình tỷ muội giữa Tống mỹ nhân và Vương tài nhân thật khiến bản cung ngưỡng mộ.”

 

“Hy vọng các ngươi sẽ mãi mãi giữ được tình cảm như hôm nay.” Nói xong, Hoàng Hậu từ từ rời đi.

 

Ta nhìn hồ sen xanh ngắt, chỉ mong mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.

Loading...