Không Thể Bán Mèo Nhỏ - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-08-18 01:45:17
Lượt xem: 70
Đôi mắt đã dần quen với bóng tối, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chiếc điện thoại đang nằm cô đơn trong nồi nước. Chiếc điện thoại ghẻ rớt vào nước nóng nên chắc chắn không thể dùng được nữa, cô chỉ thắc mắc một điều, bây giờ vớt nó ra, bật bếp lên nấu tiếp liệu có gây ra cháy nổ hay không? Rất có thể pin điện thoại là loại pin lithium.
Cô chậm chạp giơ tay ra bật mở công tắc bếp, đầu đau nhức vì tiếng ồn ở bên ngoài, ý niệm về một vụ nổ trong đầu mỗi lúc một rõ ràng hơn. Cha mẹ cô sắp ly hôn, cha cô thẳng thừng nói cô lớn lên mang khuôn mặt hồ ly, ông bà nội thường ngày vẫn yêu thương cô lại trở mặt nói căn nhà này thuộc về một đứa cháu trai chưa chào đời, kiếm cớ để mẹ cô không thể ly hôn tay trắng, đợi sau này tiện đón cháu trai về nhà, cháu trai cháu gái có đủ, một nhà hạnh phúc. Từ xưa tới nay, thế hệ đi trước luôn có quyền lực hơn thế hệ con cái. Hoàn cảnh gia đình của cô bây giờ so với cơn mưa như trút bên ngoài cửa sổ càng vớ vẩn hơn.
Bật mở công tắc bếp gas sẽ phát ra tiếng lách tách. Trong bóng tối, ánh lửa lóe lên mang màu xanh lam, màu lạnh, nhiệt ấm. Bếp gas nhà cô là loại rẻ tiền nhất không có nhãn hiệu, mẹ cô mua nó ở chợ trời, mỗi lần bật mở đều phải vặn đi vặn lại mấy lần mới lên lửa. An Cửu Cửu mím môi, cẩn thận thử lại mấy lần, cố chấp nhìn ánh lửa bếp gas cứ nhấp nháy xanh trong bóng tối.
Phía bên ngoài hành lang có tiếng đập cửa ầm ầm, tiếp theo là tiếng ai đó gọi rất rõ họ tên đầy đủ của cô. Những tia lửa đột ngột biến mất. An Cửu Cửu phản ứng chậm nửa nhịp, từ từ ngoảnh đầu nhìn ra. Trạng thái tinh thần của cô bây giờ giống như một đoạn video bị ấn nút tạm dừng, nhờ có tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài bấm lại nút phát. Mắt đã thích nghi được với bóng tối, cô ngơ ngác nhìn lướt qua đồ vật bài trí trong nhà, nhìn thẳng ra cửa chính. Tâm trí đã được kéo về với hiện thực, cuối cùng cô cũng nghe rõ được cuộc trò chuyện lẫn vào trong tiếng mưa tuôn xối xả. Giọng nói này có lẽ là của bà cụ sống ở căn nhà đối diện với nhà cô, nói giọng bản địa Vọng Thành.
"Chính mắt tôi nhìn thấy cô bé này đi vào nhà mà." Giọng nói của bà cụ có vẻ rất gấp gáp, "Sao gọi mãi không có ai mở cửa? Cháu có cần báo cảnh sát không?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Để cháu gọi 110." Giọng của Trì Thác.
An Cửu Cửu thoáng giật mình, vội chayh ra mở cửa, tai vẫn nghe rõ được giọng bà cụ lẩm bẩm: "Lúc cô bé đi vào nhà có vẻ rất vui, còn chủ động chào hỏi tôi, nhưng sau đó lại không thấy ra ngoài. Đừng nói là thật sự xảy ra chuyện gì đấy! Đúng là khổ, không dưng lại có một người cha như thế..."
Cô mím môi, dùng sức mở cửa nhà. Gió to cùng nước mưa được thể hắt vào nhà mang theo cả tiếng mưa to khủng khiếp. Đứng ở bên ngoài, bà cụ nhà đối diện và Trì Thác đã ướt sũng nước mưa.
"Cháu ở trong nhà..." Giọng điệu cô không có gì bất thường: "Ban nãy cháu ngủ quên mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-the-ban-meo-nho/chuong-25.html.]
"Ôi chao, cháu ngủ cũng thật là..." Bà cụ vỗ đùi, "Mưa gào gió rít thế này, cháu chỉ mới vào nhà nửa tiếng đã ngủ say đến thế rồi à?"
"Điện thoại của em gọi mãi không được." Trì Thác lễ phép cảm ơn bà cụ, tự nhiên bước vào nhà, nói bằng tông giọng bà cụ có thể nghe rõ: "Mẹ em nhờ anh mang nến và đồ ăn đến cho em, tiện thể kiểm tra cửa sổ có bị tạt nước mưa vào không."
Sợ hiềm nghi nhưng lại giấu đầu lòi đuôi, nếu là bình thường, có lẽ An Cửu Cửu đã sớm phàn nàn chê bai anh rồi.
Bà cụ là hàng xóm lâu năm, biết rõ mối quan hệ thân thiết của hai nhà bọn họ nên cũng không có phản ứng gì, chỉ vừa lẩm bẩm nói cô quá vô tư, có thể không lo nghĩ gì mà lên giường đi ngủ, vừa lắc đầu quay vào nhà.
An Cửu Cửu đóng cửa lại, Trì Thác đã vào thắp nến trong phòng khách. Hóa ra anh thật sự mang theo nến đến nhà cô, còn cẩn thận bọc trong một lớp túi nilon và thêm một lớp áo mưa bên ngoài. Gió quá to khiến ngọn lửa chao qua đảo lại, soi bóng người lắc lư trên tường.
Buổi chiều cô chỉ ăn qua loa vài miếng, về nhà định bụng nấu mì gói ăn liền, đến cả bộ đồng phục cũng chưa kịp thay, hơi ướt, tóc cô cũng ướt nhẹp dính bết lên cổ, nhìn thế nào cũng không giống người vừa về tới nhà liền lăn ra ngủ.
Bộ dạng của Trì Thác trông cũng chật vật không kém. Anh đứng trước ánh nến trong bóng tối lờ mờ, tóc tai, người ngợm đã ướt sũng, chiếc áo phông đồng phục bị ngấm nước, chuyển từ màu xanh nhạt sang xanh đậm, ống quần vẫn còn đang nhỏ giọt. Ánh nến lay lắt, An Cửu Cửu lờ mờ nhìn ra được một bên cánh tay anh dính bẩn, đầu gối hơi sờn. Đứng trong phòng khách, cả hai người chẳng khác gì những con cún hoang ướt sũng trong cơn mưa tầm tã.
"Sao anh lại tới đây?" Cún hoang An Cửu Cửu đứng ở một góc thiếu sáng, ánh nến không soi tới được.
"Anh ra khỏi bệnh viện chưa được mấy bước thì trời mưa to." Cún hoang Trì Thác sợ nước nhỏ xuống làm bẩn sàn, với tay lấy giấy cố gắng lau bớt nước đi, "Vốn dĩ anh định tới trường đón em nhưng thấy nhóm lớp thông báo hôm nay về sớm nên anh lại gọi xe về thẳng nhà."
Anh đã thấy tin nhắn biểu tượng cô gửi cho anh, đoán chắc lúc ấy tâm trạng cô khá tốt, tạm thời chưa vội đi tìm cô. Dạo gần đây cô không có mấy khi được vui vẻ, tốt nhất không nên phá hỏng tâm trạng tốt hiếm hoi của cô.