Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Thể Bán Mèo Nhỏ - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-18 01:33:39
Lượt xem: 79

Ban nãy cô vào phòng thay đồ, mặc một chiếc áo phong cũ đã giặt đi giặt lại nhiều lần tới mức giãn hết cổ áo. Bây giờ cô đang nằm bò ra bàn, ở góc độ của anh nhìn xuống có thể nhìn ra được rất nhiều thứ... Giống như lúc cô vừa ngủ dậy mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng, mãi đến khi quay trở về phòng ngủ để thay quần áo, cô mới phát hiện ra bản thân chỉ thiếu hai milimet nữa thôi sẽ thành người khỏa thân. 

Có điều, cô cũng chẳng quan tâm lắm, kéo cổ áo lên, giọng điệu thản nhiên hỏi anh: "Thế này là không thấy nữa chứ gì?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trì Thác: "...Ừ."

Đại khái là vì biểu cảm không nói nên lời trên mặt anh quá rõ ràng, An Cửu Cửu còn khẽ lẩm bẩm một câu: "Có gì lạ đâu, ai mà chẳng có!"

"...". Ừ thì cô nói vậy cũng không sai.

Trì Thác phớt lờ cô, tiếp tục cúi đầu nhìn vào điện thoại. Cô lấy đề Toán ra, vừa cúi đầu nhìn một cái đã thấy hoa mắt chóng mặt, lại bắt đầu quay sang đá dép của anh. Anh chậc lưỡi, đặt điện thoại xuống, nói với cô: "Mau làm bài tập đi, xong nhanh anh còn về."

"Anh thử nói xem..." An Cửu Cửu bất đắc dĩ lấy giấy nháp ra, "Cha em... vì sao An Hoài Mẫn lại một mực không đồng ý cho em theo nghiệp diễn xuất vậy?"

Đang nói, cô bỗng thay đổi cách xưng hô. Đối với người cha từ nhỏ đến lớn cô thấy mặt không được mấy lần kia, một chút cảm giác quyến luyến tình thân cũng không có, chỉ cảm thấy thật ngớ ngẩn. Thứ duy nhất ông ta cho cô chỉ là hai nghìn tệ một tháng, đó là tất cả chi phí sinh hoạt mà ông ta dùng danh nghĩa người lao động kiếm tiền duy nhất trong nhà sau khi mẹ cô phải nghỉ việc ở nhà làm nội trợ. Cũng vì thế, ông ta bắt đầu khua tay múa chân, vênh vênh váo váo, mỗi một lần về nhà nếu không chê bai nhà cửa bẩn thỉu cũng sẽ chì chiết thành tích của cô quá kém, lôi đầu mẹ ra chửi bới thậm tệ, làm như thể ông ta bị đối xử rất bất công vậy. Thế nhưng, cũng chính ông ta khi ở nhà tới cả nước rửa chân cũng phải nhờ mẹ chuẩn bị. 

Cô không thể hiểu được, kể cả có đọc bao nhiêu sách cũng không thể nào hiểu. Cô không giỏi như Trì Thác, bất kể xảy ra chuyện gì vẫn im im lặng lặng hoàn thành một đống bài tập, thành tích vẫn luôn duy trì ổn định. Đối với chuyện học tập, tài năng của cô chỉ giới hạn ở việc cố gắng duy trì điểm số ở mức trung bình. Cô chỉ là một người bình thường, khả năng tự chủ cũng giống chỉ số IQ, chỉ ở mức trung bình, không thể nào học sâu biết rộng được như Trì Thác. Với mức học làng nhàng như của cô mà thi vào đại học, có lẽ cô sẽ chỉ đủ khả năng để theo học một ngành học mờ nhạt của các trường 985. Việc làm sau khi tốt nghiệp đại học lại càng đáng lo ngại, hơn nữa, với điều kiện kinh tế của nhà cô hiện tại lại càng khó đảm bảo cho cô theo học. Phải biết rằng, sự cạnh tranh ở một nơi nhỏ bé như Vọng Thành càng khốc liệt đến mức nào.

Vậy nên, đối với cô, con đường tiến vào ngành giải trí so với con đường vào đại học càng rộng mở hơn nhiều. Tuy rằng sẽ có rất nhiều rủi ro, mạo hiểm, nhưng phần thưởng nhận lại được nếu cô thành công sẽ rất lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-the-ban-meo-nho/chuong-13.html.]

Cho nên, cô thật sự nghĩ mãi không ra lý do vì sao An Hoài Mẫn cứ phải phản đối kịch liệt như vậy. Rồi cô nghĩ đến Trì Thác, anh cũng không tán thành cho cô theo nghiệp diễn.

"Không phải là chú ấy không tán thành em theo nghiệp diễn", anh cười nói, "Chẳng qua là chú ấy đang kiếm thêm phiền phức thôi."

Cho dù Vương San San có nói con gái sẽ thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại thì An Hoài Mẫn cũng sẽ cố khịa cho ra một lý do để cãi nhau. Ông ta chỉ là đang cố gắng tìm lại cảm giác tồn tại của mình ở trong căn nhà này với tư cách là chủ gia đình, không hài lòng đối với việc vợ mình tự ý đưa ra quyết định. Không ngoại trừ khả năng là vì chột dạ khi mình có bồ nhí ở bên ngoài, tới khi về nhà phát hiện không có ai ngó ngàng gì tới suy nghĩ của bản thân, cảm giác chột dạ biến mất, thẹn quá hóa thành giận. Suy cho cùng, ông ta là một gã đàn ông lắm thói hư tật xấu.

An Cửu Cửu ù ù cạc cạc: "Ừ, vậy anh thì sao? Chẳng phải anh cũng không đồng tình việc em muốn theo nghiệp diễn hả?"

Trì Thác đặt điện thoại xuống, mặt đen như đ.í.t nồi. Cô thế mà lại dám đặt anh lên bàn cân ngang với An Hoài Mẫn! Anh mà giống với ông ta à?

"Sau lần chụp quảng cáo đầu tiên đó, em đã nằm ở nhà ngủ li bì một tuần", anh mặt không cảm xúc, nói tiếp: "Quảng cáo kia nổi tiếng rần rần, tấm áp phích ở trạm xe buýt dưới chân tiểu khu chúng ta được thay bằng ảnh của em. Suốt khoảng thời gian đó, em thà rằng ngày nào cũng dậy sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, đi đường vòng cả một vòng lớn cũng nhất quyết không chịu đi tới trạm xe buýt đó."

"Mấy năm nay em chụp không biết bao nhiêu bộ ảnh, đã có khi nào em lôi chúng ra xem lại chưa?"

Trì Thác cảm thấy cô ngốc này đúng là đồ vô lương tâm. Tại sao lại có thể đánh đồng anh giống với người cha tệ bạc của cô được chứ?

"Lúc mẹ em vì muốn tìm cơ hội cho em mà bị người ta lừa mất một nghìn tệ, em lại ngủ li bì thêm mười ngày nữa."

"Không phải là anh không ủng hộ em theo nghiệp diễn xuất, chỉ là anh cảm thấy ngành giải trí quá phức tạp. Đợi tới khi em thực sự bước chân vào ngành công nghiệp ấy, áp lực mà em gặp phải sẽ còn lớn hơn nhiều." 

Loading...