Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không ngừng rung động vì anh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-11 16:19:09
Lượt xem: 261

3.

 

Bác sĩ lần này là một chàng trai trẻ tuổi, trước ng//ực còn đeo bảng hiệu thực tập. Cậu ấy nhìn tôi một cái đã đỏ bừng mặt, cậu ấy đi đến rồi quay lưng lại về phía tôi.

 

“Trước tiên cô c//ởi áo trước, chúng ta làm điện tâm đồ.”

 

Ha, vẫn còn quá ngây thơ, tôi lập tức không còn lúng túng, vừa c//ởi một khuy áo thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, sau đó giọng nói kích động vang lên.

 

“Mau, Tiểu Chu, hôm nay cậu thật may mắn, chủ nhiệm Tống đến rồi!”

 

“Cái gì?”

 

Tiểu Chu lập tức xoay người chạy ra ngoài.

 

Sau đó tôi thấy cửa phòng mở ra, một đám người mặc áo khoác trắng bước vào, Tống Thần đứng ở giữa, khí chất hơn người như hạc giữa bầy gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

 

“Sao anh lại ở đây?”

 

Vẻ mặt chú già bên cạnh vô cùng kích động.

 

“Cô gái, cô thật may mắn, tháng nào bệnh viện chúng ta và Hoa Đông cũng giao lưu. Hôm nay đến lượt chủ nhiệm Tống thị sát khoa chúng tôi, cô quá may mắn rồi.”

 

Tất cả mọi người đều gật đầu như giã tỏi, sau đó mọi người đồng loạt lấy giấy bút, sốt ruột nhìn chằm chằm Tống Thần, chuẩn bị nhìn anh chẩn trị như thế nào.

 

Ông trời của tôi ơi, nhiều người muốn nhìn tôi th//oát y như vậy sao?

 

Tôi lúng túng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

 

Ngoài cửa có bác gái thò đầu vào nhìn rồi nói với tôi:

 

“Ô, cô gái nhỏ xấu hổ sao, không sao, cô gái, hai chúng ta đổi chỗ với nhau, bác lớn tuổi rồi, bác không ngại để người khác nhìn đâu, đổi với bác được không?”

 

“Ôi chao đổi với bác đổi với bác, tôi là người xếp sau cô gái ấy đấy!”

 

Mấy bác gái ồn ào tranh giành, Tống Thần lạnh lùng nhìn qua bên đó.

 

“Không cần, để cô ấy.”

 

“Mấy người ra ngoài trước.”

 

Tống Thần đưa tay đuổi mấy bác sĩ khác đi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.

 

“Chuyện này, chủ nhiệm Tống, không phải giao lưu học tập là như vậy sao...”

 

“Ra ngoài!”

 

Giọng Tống Thần lạnh như băng, sắc mặt nghiêm túc.

 

Mọi người không dám lên tiếng, chen chúc nhau chạy trốn.

 

Cửa phòng đóng lại cái “rầm”, người tôi hơi run lên.

 

Tống Thần đi đến, chống tay vây tôi giữa anh và bàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-ngung-rung-dong-vi-anh/chuong-2.html.]

Xoài Vẫn Giảm Cân

“Hứa An An, cho anh một lời giải thích.”

 

4.

 

Dáng người Tống Thần rất cao, anh cúi xuống nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy rất áp lực. Trên người anh có mùi chanh nhàn nhạt, vừa giống mùi nước khử trùng ở bệnh viện xen lẫn với mùi hương cơ thể, hai mùi kết hợp với nhau lại dễ chịu một cách bất ngờ.

 

Tôi hạ mắt xuống, nhanh chóng động não suy nghĩ.

 

“Anh đã từng nghe người bán trà lừa m//ổ heo (1) bao giờ chưa?”

 

(1) chỉ người dùng danh nghĩa của người khác để kết bạn lừa gạt trên WeChat

 

Tống Thần nhíu mày: “Em có ý gì?”

 

“Ý là lúc đầu tôi tính lừa tiền anh, nhưng đến lúc quan trọng lại thấy có lỗi với lương tâm, không đành lòng lừa anh nữa nên mới block anh.”

 

Càng nói láo càng tự tin, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, vô cùng thành khẩn nhìn vào mắt anh.

 

“Thật xin lỗi Tống Thần, tôi tỉnh ra rồi, sau này tôi sẽ không lừa gạt người khác nữa. Anh không có việc gì thì nên xem nhiều livestream chống l//ừa đ//ảo đi, bây giờ có rất nhiều người đi l//ừa đ//ảo, đừng tùy tiện yêu đương qua mạng với người khác nữa, biết chưa?”

 

Tống Thần đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, cười nhạo.

 

“M//ổ heo? Hứa An An, nói chuyện ba năm mà em còn không gi//ết, em cũng kiên nhẫn m//ổ heo chăn heo thật đấy.”

 

“Ha ha, nếu không thì có thể thể hiện được sự thông minh của tôi chứ, thời gian càng lâu thì xác suất thành công càng cao.”

 

Tôi vỗ vai Tống Thần, muốn trốn ra từ dưới tay anh.

 

“Cái đó, chủ nhiệm Tống, hôm nay tôi còn có việc, tôi đi trước.”

 

Vừa chen ra được một chút, Tống Thần đã đưa tay vòng qua eo tôi, kéo tôi đặt lên bàn.

 

“Không phải đến khám bệnh sao? Em tính đi đâu, trước tiên c//ởi quần áo ra trước.”

 

C//ởi quần áo? Trước mặt Tống Thần? Nói đùa cái gì vậy?

 

Tôi lắc đầu, từ đầu đến chân viết rõ hai chữ từ chối.

 

“Không cần, hôm qua tôi đã làm điện tâm đồ rồi. Hơn nữa tôi không có bệnh, đúng, tôi không có bệnh, tôi không có chút vấn đề gì cả.”

 

Tống Thần cúi đầu, trực tiếp đưa tay c//ởi cúc áo somi của tôi. Ngón tay anh rất đẹp, trắng nõn thon dài, khung xư//ơng cân đối, móng tay được c//ắt gọn gàng, nếu như không phải đang c//ởi cúc áo tôi thì đúng là cảnh đẹp ý vui.

 

Động tác của Tống Thần rất từ tốn, mặt lạnh như băng nói bên tai tôi:

 

“Trình tự khám bệnh của mỗi bệnh viện đều khác nhau, đến kiểm tra vẫn nên làm từ đầu. Cho em hai lựa chọn, một là để cho một mình anh kiểm tra, hai là anh gọi mọi người vào cùng nhau khám, thế nào?”

 

Tôi hoảng đến phát khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Thần ngăn động tác của anh lại.

 

“Đừng... Tống Thần, tôi nói thật với anh.”

 

“Thật ra tôi là tra nữ, ở ngoài đời tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy phát hiện tôi yêu qua mạng nên tôi mới block anh.”

 

Tống Thần ngẩn người, sắc mặt lập tức xám xịt.

 

Tôi nhân cơ hội này thoát khỏi sự kiềm chế của anh, mở cửa phòng chạy đi.

Loading...