KHÔNG LẶP LẠI SAI LẦM - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-09 00:02:32
Lượt xem: 2,099
Văn án
Tôi đã mất đôi chân để cứu Thẩm Ý Chi.
Suốt ba năm kết hôn, anh ta để mặc bạn bè và người thân xúc phạm tôi.
Khi tôi chất vấn, anh ta lại khó chịu nhấn vào huyệt thái dương: "Họ chỉ đang nói sự thật.
"Khi đó, tôi đâu có cầu xin em cứu tôi.
"Chẳng ai hỏi tôi có muốn hay không."
Tất cả tình yêu tôi dành cho anh ta từ thuở thiếu thời tan thành tro bụi trong khoảnh khắc đó.
Tối hôm ấy, tôi trộn thuốc ngủ vào sữa của anh ta, chờ đến khi anh ta ngủ say, tôi chặt đứt đôi chân của anh ta.
Tôi ôm lấy anh ta đang đau đớn rên rỉ và chìm vào giấc ngủ. Khi mở mắt ra, tôi đã quay trở về ba năm trước, trước khi tai nạn xảy ra.
1
"Ý Chi ca thật kiên nhẫn, có thể chịu đựng một kẻ què ba năm."
"Anh không hiểu rồi, có khi Ý Chi có chút sở thích đặc biệt đấy, người què này trên giường... hì hì."
"Theo tôi, chính Giang Hòa quá tâm cơ, dùng một cái chân để buộc Ý Chi cả đời."
Trong phòng khách sạn vang lên những tràng cười rộ, tôi đứng ngoài cửa nắm chặt tay.
Cho đến khi tiếng cười ngừng lại, giọng trầm thấp của Thẩm Ý Chi vang lên: "Được rồi."
Có người giả vờ ngạc nhiên: "Không phải chứ, anh không thật sự yêu kẻ què đó chứ?"
Im lặng một lúc lâu, tôi nghe thấy câu "Sao có thể."
"Tôi chỉ muốn nói là tôi không có sở thích đặc biệt nào cả, ngày nào cũng đối diện với một kẻ què, thật phiền. Nếu không phải ba năm trước..."
"Chị dâu, chị sao lại đến đây?"
Cửa phòng mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, trêu chọc, đồng cảm, chỉ có điều không có ngạc nhiên.
Thẩm Ý Chi có một khoảnh khắc lúng túng và chột dạ.
Anh ta bước nhanh đến chỗ tôi, giọng đầy trách móc: "Em không biết tình trạng của mình à? Đến đây làm gì."
Tôi ngồi trên xe lăn đối diện với anh ta, lặng lẽ giơ điện thoại lên: "Chính anh gọi em đến."
Một giờ trước, Thẩm Ý Chi nhắn tin cho tôi, nói rằng anh ta uống quá nhiều, muốn tôi đến đón.
Thẩm Ý Chi đẩy tôi vào phòng, anh ta nhắm mắt thở dài: "Các cậu vui rồi chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-lap-lai-sai-lam/chuong-1.html.]
Người vừa cười nhạo tôi giơ tay cười: "Xin lỗi chị dâu, chúng tôi chỉ đùa một chút, muốn xem chị quan tâm đến Ý Chi thế nào thôi."
Anh ta nói tin nhắn là do họ dùng điện thoại của Thẩm Ý Chi để gửi, chỉ để chứng minh tôi yêu anh ta đến mức nào.
Những người này không hề che giấu sự khinh miệt trong giọng nói.
Tôi mơ hồ nhìn Thẩm Ý Chi, dường như anh ta đã biết từ trước.
"Anh không nghĩ em sẽ thật sự đến."
Anh ta nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bất lực nhấn vào huyệt thái dương.
"Em cũng nghĩ kỹ xem, dù anh có uống say, gọi tài xế, bạn bè, ai cũng có thể đưa anh về nhà mà?
"Em đến đây có thể làm được gì?"
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta xuống đôi chân của mình.
Có thể làm gì?
Có lẽ chỉ là nhận được tin nhắn thì vội vàng lăn xe ra ngoài, còn phải nhờ tài xế bế lên xe.
Giờ nghĩ lại, tôi thật ngốc nghếch.
Tự mình trở thành trò cười trong mắt họ.
"Nếu không có chuyện gì, em về trước đây."
Tôi cúi đầu lăn xe rời đi, không biết ai đã giơ chân chặn đường tôi.
"Chị Giang Hòa đừng vội đi, đến đây rồi không uống một ly sao được."
Có người đưa ly rượu ra trước mặt tôi, nhưng tôi bị dị ứng với rượu.
Tôi lại nhìn Thẩm Ý Chi, anh ta vẫn chọn cách im lặng.
Đối diện với ánh mắt dòm ngó của mọi người trong phòng, tôi lặng lẽ cầm lấy ly rượu.
"Haha, không hổ danh là Giang... Ôi trời!"
Anh ta hét lên kinh ngạc, vì tôi đã tạt ly rượu vào mặt anh ta.
"Đồ què c.h.ế.t tiệt, mày làm cái gì vậy!"
Tôi bật chế độ điện cho xe lăn và không thương tiếc lăn qua chân người vừa chặn đường.
Phía sau đầy tiếng chửi rủa, tôi phớt lờ tất cả và chu đáo đóng cửa phòng lại cho họ.