Không Là Duy Nhất - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-03-16 09:41:24
Lượt xem: 107
Sống lại một đời tôi mới phát hiện mình bất lực đến vậy.
Yêu là một việc hoàn toàn chủ quan, cho dù có biết hay không thì tôi đều không thể ngăn cản trái tim Chu Việt từng bước từng bước hướng về phía Kiều Mộc.
Tới mùa đông thì sinh nhật Chu Việt cũng tới rồi.
Mặc dù đang chiến tranh lạnh nhưng tôi vẫn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
Bởi vì đây là việc chúng tôi đã ước định từ nhỏ.
Trên đường cầm theo lễ vật đến công ty của Chu Việt, tôi vẫn luôn mơ hồ suy nghĩ rất nhiều về chuyện quá khứ.
Lúc bà nội Chu Việt qua đời anh không hề rơi một giọt nước mặt nào, chỉ đỏ vành mắt đứng trước mộ bia nhìn chằm chằm tấm hình trắng đen của bà.
Tôi đứng sau cầm bàn tay lạnh lẽo như băng của anh, nhỏ giọng nói: "Em sẽ luôn ở bên anh, anh còn có em nữa mà."
Thời điểm tôi bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà anh cũng nói với tôi nguyện vẹn câu nói ấy.
Cho tới bây giờ chúng tôi đều chỉ có lẫn nhau.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đã lái xe tới công ty anh.
Đi ra thang máy, có một con mèo mướp chạy tới trước mắt tôi.
Tôi lùi lại một nước theo bản năng.
Triệu Thanh chạy chậm tới ôm lấy nó.
"Xin lỗi chị, con mèo này là Tiểu Kiều ôm tới nói là nó ở dưới công ty rất đáng thương, giám đốc Chu đã cho phép nuôi ở công ty rồi ạ."
Lại là Kiều Mộc.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Tôi biết Chu Việt vẫn luôn rất thích mèo, nhưng bởi vì tôi bị dị ứng lông mèo sẽ gây ra hen suyễn nên không dám nuôi.
Mà Kiều Mộc cũng thích mèo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-la-duy-nhat/chuong-7.html.]
Giữa bọn họ có nhiều điểm chung như vậy, nên cho dù lần đầu gặp mặt không thoải mái anh vẫn không tự chủ được bị cô ta hấp dẫn sao?
Tôi cầm theo hộp quà đi tới cửa phòng làm việc.
Cách vài bước tới chỗ làm việc, Kiều Mộc ngồi ở đó quay lưng về phía tôi.
Mà Chu Việt cầm một ly nước đi qua, đặt vào trong tay cô ta: "Uống thuốc cảm xong rồi lại tiếp tục làm kế hoạch, không vội nhất thời."
Kiều Mộc ngửa đầu cười nói: "Là do em muốn làm xong sớm đỡ phải tan làm còn khiến anh không kịp đón sinh nhật mà."
Giọng điệu vạn phần thân mật.
Chu Việt dùng tay sờ trán cô ta một chút rồi xoay người nói: "Vẫn còn hơi nóng, để anh giúp em..."
Lời anh còn chưa dứt thì nhìn thấy thấy tôi đứng ở cửa, đột nhiên đứng im tại chỗ.
Nhận thấy khác thường Kiều Mộc cũng quay người lại, ánh mắt dừng ở khuôn mặt tôi, trên môi nở nụ cười khiêu khích.
Cũng có lẽ vì có được tình yêu tẩm bổ nên khuôn mặt kia vốn đã xinh đẹp nay nhìn qua còn động lòng người hơn, cùng người phụ nữ tiều tụy lại cực đoan ở tang lễ kiếp trước tưởng như hai người khác nhau.
Những người còn lại trong phòng làm việc cũng không có động tác gì, nhưng ánh mắt hướng về phía tôi đều xen lẫn một ít đồng tình cùng thương hại.
Trong nháy mắt đó tôi bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều, lý do vì sao kiếp trước có mấy lần tôi tới công ty tìm Chu Việt thì thái độ của nhân viên với tôi đều là lạ.
Thậm chí tôi tới phòng trà lấy cà phê còn có cô bé đi qua nói với tôi:
"Chị ơi nếu có thời gian thì chị tới công ty nhiều chút nhé, mọi người đều rất thích chị đấy."
Lúc đó tôi chỉ điềm đạm cười: "Công việc của chị cũng hơi bận, lần sau công ty có team building thì có thể gọi chị đi cùng."
Cô bé nhìn tôi bằng một ánh mắt rất phức tạp, một lát sau rồi chỉ thở dài.
Thì ra toàn thế giới đều biết chuyện của anh và Kiều Mộc.
Chỉ có tôi, không hề hay biết.