Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Là Duy Nhất - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-03-16 09:42:52
Lượt xem: 166

Về đến nhà quả nhiên Chu Việt vẫn đang đợi dưới lầu.

Khi nhìn thấy tôi khoác tay Tạ Chu thì cả người anh ta đều đứng hình, chôn chân tại chỗ. Dường như ngọn đèn duy nhất trong mắt cũng tắt, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tăm tối.

Tôi kéo Tạ Chu đi qua đứng trước mặt anh ta:

"Chu Việt, chúng ta đã ly hôn, tôi niệm tình tình cảm nhiều năm của chúng ta mới không báo cảnh sát, loại chuyện tự làm mình cảm động khiến tôi thấy buồn nôn này anh còn muốn tiếp tục đến khi nào mới chán?"

Viền mắt anh ta đỏ bừng nhìn chằm chằm tôi: "Tư Tư, đừng đối xử với anh như vậy, em không thể đối xử với anh như vậy."

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Tôi khẽ cười một tiếng: "So với anh thì tôi vẫn còn có đạo đức mấu chốt chán, nếu muốn tìm người mới cũng phải ly hôn xong rồi làm gì thì làm. Chu Việt, trong lúc hôn nhân của chúng ta vẫn tồn tại anh lại dám ngoại tình, tròn sáu năm, không những vậy còn làm người ta mang thai con của anh. Anh thấy trên đời này còn có người vô sỉ đê tiện hơn anh không?"

Tại trước mặt "người mới" là Tạ Chu, tôi dùng những lời lẽ khó nghe nhất để nhục nhã anh ta.

Đối với một Chu Việt luôn luôn tự tôn kiêu ngạo như anh ta thì đây không khác gì lăng trì xử tử.

Vì vậy cuối cùng anh ta vẫn lái xe đi.

Thấy chiếc xe kia biến mất hoàn toàn trong tầm mắt, tôi cũng rút bàn tay từ tay Tạ Chu ra, nghiêm túc nói lời cảm ơn với cậu:

"Cảm ơn cậu, vốn là chuyện cá nhân của tôi lại kéo cậu vào, làm cậu chê cười rồi."

"Tôi cũng biết ý của cậu nhưng hiện tại tôi mới vừa ly hôn không lâu, thời gian tới sẽ không suy xét đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới, đừng lãng phí thời gian trên người tôi."

Một hơi nói nhiều như vậy nhưng Tạ Chu chỉ nhùn tôi bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: "Chị Tư Tư..."

Có cảm giác ướt át rơi vào mu bàn tay, từ đôi mắt trong suốt của cậu ấy tôi mới thấy mặt mình đã nước mắt giàn giụa.

Giọng điệu của tôi vẫn bình tĩnh như trước: "Thật ngại quá, tôi phải về nhà rồi."

Sau đó tôi quay người đi lên lầu, xác nhận cửa phòng đã khóa kỹ xong mới ôm đầu gối cuộn mình trong góc trường, nghẹn ngào nức nở.

Dường như muốn mang tất cả đau lòng cùng tuyệt vọng của kiếp trước trút ra ngoài, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến tiếng khóc của mình có thể đau đớn xé lòng đến như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-la-duy-nhat/chuong-12.html.]

Nhiều năm như thế.

Tôi và anh ở bên nhau nhiều năm như thế.

Lúc vừa lên cấp hai có lần tôi bị mấy tên côn đồ chặn lại đòi tiền, tán tỉnh đùa cợt.

Sau đó Chu Việt biết chuyện đã tìm tới tận nhà bọn họ đánh nhau.

Một mình anh đối mặt với mấy tên con trai cơ bắp cao to đúng là kẻ ít đánh không lại người nhiều, nhưng dù cho bị đánh m.á.u me đầy mặt vẫn giơ nắm đ.ấ.m liều chết, quả thật làm bọn họ sợ hãi.

Vì vậy từ đó trở đi không còn ai dám bắt nạt tôi.

Sau này lúc vừa tốt nghiệp tiền lương của tôi không cao lắm, anh một mình gây dựng sự nghiệp, công ty chỉ vừa mới ở giai đoạn khởi bước nên cuộc sống của chúng tôi vô cùng túng quẫn.

Bác sĩ nói hoàn cảnh sống không tốt sẽ gây ra hen suyễn nên Chu Việt liền mua chiếc xe điện cũ, ban ngày làm việc xong còn phải chạy ra ngoài bán hàng tới đêm khuya chỉ vì muốn đổi một phòng trọ tốt hơn cho tôi ở.

Anh đối xử với tôi tốt như vậy, tốt như vậy...

Cho nên mặc dù quay trở lại một lần nữa, ngay lúc mọi thứ còn chưa bắt đầu tôi vẫn ôm ấp một chút mong ước, hy vọng có thể nỗ lực xoay chuyển cục diện, khiến câu chuyện tiếp rục phát triển theo kỳ vọng của tôi.

Nhưng cuối cùng vẫn là uổng phí công sức.

Những lời tôi nói với Tạ Chu không phải là nói dối, cho dù đã ly hôn tôi cũng biết rõ ràng bản thân không có khả năng bắt đầu một chuyện tình mới.

Đối với tôi Chu Việt không đơn thuần chỉ là tình yêu.

Từ năm tuổi đến ba mươi mốt tuổi, tròn hai mươi sáu năm anh ta giống như một bộ phận trên thân thể của tôi, chặt chẽ mà sinh trưởng ở tính mạng của tôi. Hôm nay trực tiếp bóc xuống như thế, cái giá phải trả là đau đến không muốn sống, đau đến m.á.u chảy đầm đìa.

Mặc dù hôm nay tôi mang người khác đứng trước mặt anh ta, đau đớn anh ta cảm nhận được có thể bằng một phần trăm của tôi vào thời điểm kiếp trước Kiều Mộc nói rằng bọn họ đã ở bên nhau sáu năm không?

Tôi đã từng yêu anh ta như vậy.

Cho nên tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.

 

Loading...