Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Là Duy Nhất - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-03-16 09:42:19
Lượt xem: 332

Cho dù thế nào Chu Việt cũng không chịu ly hôn.

Đối với sự đau khổ hối hận của anh ta tôi coi như không thấy, việc đầu tiên sau khi xuất viện là tìm luật sư: "Nếu như anh ta không đồng ý thì khởi tố ly hôn."

Nhưng vì kiếp này anh ta và Kiều Mộc còn đang trong gia đoạn mập mờ nên tôi không tìm ra chứng cứ ngoại tình nào, chỉ còn cách đi con đường tố tụng dài dòng.

Xế chiều hôm nay tôi về nhà dọn nốt đồ đạc, Chu Việt một đường im lặng không nói gì vẫn đi theo tôi.

Vậy mà gặp phải Kiều Mộc ngay dưới lầu.

Cô ta vẫn như trước đây, lái chiếc Mersedes màu đỏ phách lối, vừa nhìn thấy chúng tôi liền xuống xe lao tới:

"Giám đốc Chu, em không hề phạm vào lỗi lầm nào tại sao lại sa thải em?"

Nói dứt lời ánh mắt của cô ta nhìn về phía tôi, giọng nói mang theo vài phần đắc ý cùng khiêu khích: "Là chị à? Ngay cả mấy việc nhỏ nhặt này mà cũng ghen nữa hả?"

Biết rõ còn cố hỏi.

Tôi nhìn cô ta, mặt không chút thay đổi từ bên cạnh cô ta đi qua.

Lại một lần nữa Kiều Mộc nắm cổ tay của tôi: "Đừng đi mà, chúng ta nói rõ ràng với nhau đã. Chị dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ vì mấy sự suy diễn của mình mà bắt Chu Việt sa thải tôi?"

Cô ta gọi là Chu Việt.

Là Chu Việt, không phải giám đốc Chu.

Tôi có chút phiền chán, rút tay về nhìn thẳng vào mắt cô ta:

"Còn chưa hiểu sao? Từ đầu tới cuối đều là một mình Chu Việt quyết định, anh ta là con người độc lập, tôi chưa bao giờ có quyền can thiệp vào lựa chọn của anh ta."

Vì vậy mà lúc bị Kiều Mộc hấp dẫn anh ta có thể không để ý tới yêu cầu và cảm xúc của tôi mà khăng khăng cố chấp tới gần cô ta.

Mà hôm nay anh ta trở về từ kiếp trước, cảm thấy hối hận liền không chút do dự vứt bỏ mối quan hệ này.

Kiều Mộc sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng nhìn về phía sau lưng tôi.

Mà Chu Việt không quan tâm cô ta, chỉ nhìn về phía tôi cầu khẩn:

"Tư Tư, anh không còn bất cứ liên lạc nào với cô ta nữa rồi, chúng ta nói chuyện một lát được không?"

Một đường đi thẳng tới cổng.

Lúc tôi thò tay vào túi tìm thẻ ra vào, Chu Việt cuối cùng cũng nắm được tay tôi.

Giọng nói của Kiều Mộc bỗng vang lên đằng sau: "Chu Việt!"

Một câu này đau xé ruột gan, chứa vô số yêu hận đan xen, cảm xúc căng tràn như dây cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-la-duy-nhat/chuong-10.html.]

Tôi giật mình quay lại nhìn cô ta theo bản năng.

Phía chân trời ánh chiều tà đỏ như máu, từng chút từng chút nép vào tầng mây.

Cảm xúc bỏng cháy quen thuộc quay lại, thái dương của tôi giật giật, cơn đau đầu đã lâu không thấy lại một lần nữa cuốn tới.

Kiều Mộc đứng cách đó không xa, dáng người bị ánh nắng chiều bao phủ, gương mặt xinh đẹp diễm lệ kia hiện ra vẻ mặt mang theo chút điên cuồng kỳ lạ.

Cô ta nhìn chằm chằm Chu Việt nhẹ nhàng cười: "Em nói với anh bí mật của em rồi, đổi lại anh nỡ đối xử như vậy với em sao?"

"Trêu đùa em xong anh nghĩ mình thoát khỏi dễ dàng như vậy à?"

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt phảng phất chứa đầy nọc độc kia, trong lòng tôi bỗng dưng mọc lên cảm giác lạnh lẽo.

Nhưng Kiều Mộc nói xong câu đó liền không thèm nhìn tôi thêm chút nào, xoay người lên xe nhanh chóng rời đi.

Sau khi về nhà, trong quá trình tôi thu dọn đồ đạc Chu Việt vẫn luôn đi theo sau lưng tôi.

Anh ta nói rất nhiều thứ, nói kiếp trước anh ta bị Kiều Mộc hấp dẫn như thế nào, còn nói anh ta cũng không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng anh ta ghét nhất kiểu phụ nữ đanh đá ngang ngược vô lý như thế, mà thời gian trôi qua lại luôn hết lần này tới lần khác thỏa hiệp vì cô ta.

Anh ta càng nói càng mờ mịt, đến cuối cùng trong giọng nói còn chứa vài tiếng khóc nức nở:

"Anh cũng không biết sao lại như vậy Tư Tư à, rõ ràng chúng ta bên nhau nhiều năm như thế, anh cũng chắc chắn là anh yêu em...hay vì thời gian đã quá lâu rồi...."

Tôi cầm hộp trang sức trên tay dùng sức ném xuống mặt đất.

Một tiếng vang rất lớn.

"Thời gian quá lâu?"

Tôi nhìn anh ta một cách đùa cợt: "Thời gian của tôi thì không lâu sao? Nhiều năm như vậy chẳng lẽ tôi chưa từng gặp người giống như Kiều Mộc à? Nhưng vì tôi xác định người tôi yêu là anh, vì vậy cho dù nghĩ tới bất kỳ chuyện gì liên quan đến tương lai thì người duy nhất xuất hiện trong đầu tôi đều là anh."

"Còn anh thì sao? Anh có thể cùng cô ta bên nhau sáu năm, anh dựa vào cái gì? Không phải là dựa vào tín nhiệm và tình yêu của tôi sao?"

"Đúng vậy, trước ngày kỷ niệm chín năm kết hôn tôi vắt óc suy nghĩ tìm mọi cách---là bởi vì tôi thấy thời gian đó tâm trạng anh không tốt, còn tưởng rằng do đây là thời kỳ mấu chốt trước khi công ty phát hành cổ phiếu ra thị trường nên áp lực tâm lý của anh quá lớn, cho nên tôi muốn cho anh sự ủng hộ lớn nhất. Tôi nghĩ tôi là người duy nhất trên thế giới này vô điều kiện mà vĩnh viễn yêu anh."

"Nhưng mà hóa ra tôi cũng không phải là người duy nhất."

Mặt mũi Chu Việt xám như tro tràn đứng im tại chỗ.

Có lẽ là vì bị đổi hồn nên giờ phút này nhìn anh ta cùng thời gian bị suy sụp trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước không có gì khác nhau, nhìn không ra đây là Chu Việt hai mươi lăm tuổi đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, khí phách hăng hái khi xưa.

Mà tôi cũng không giống như kiếp trước tràn ngập đớn đau hoang mang, cả người chỉ cảm thấy sảng khoái vạn phần.

Tôi tháo nhẫn cưới trên tay nhìn anh ta, oán hận mà nói:

"Tại sao anh còn trở về làm gì? Chu Việt, tôi thà rằng anh cứ như vậy mà c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe ở kiếp trước cho xong."

Loading...