KHÔNG CAM LÒNG LÀM NÔ - CHƯƠNG 24
Cập nhật lúc: 2024-06-03 20:25:17
Lượt xem: 86
Ta trở về phủ, tiến thẳng vào phòng.
Ta biết có người đã truyền tin cho công chúa rồi.
Trong phòng, có một ngọn đèn vẫn còn sáng, Ân Thố đang đợi ta.
"Trà Nhi, nàng trở lại rồi. Nàng có lạnh hay không?"
Ta vừa vào sân, hắn đã mở cửa phòng ra.
Hắn kéo lê chiếc giày, tay cầm áo choàng chạy ra, ôm ta vào lòng.
"Trời lạnh lắm. Nàng chớ để bị bệnh."
Ngực hắn thật là ấm, nhưng vẫn không sưởi ấm được trái tim lạnh như băng của ta.
Hắn rất sợ ta bị đau dù chỉ một chút.
Nhưng, mẫu thân hắn ép c.h.ế.t nương ta, chà đạp đệ đệ ta, gián tiếp hại c.h.ế.t cha ta, càng đáng hận hơn là bà ta không để cho ta được giải thoát.
Ân Thố, có lẽ từ vừa mới bắt đầu, chúng ta đã sai rồi.
“Trường Tạ đâu rồi nàng?”
“Đệ ấy về Tổ trạch cùng cha ta làm một ít việc rồi.”
Ta hắng giọng, cố gắng bình thản mở miệng.
"Như vậy à..."
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
" Được rồi, vậy cho nàng xem trước đi."
Hắn cúi người bế ta trở về phòng. Hắn cẩn thận thả ta xuống chiếc ghế dài cạnh bàn trà.
Trên bàn trà có một cái hộp, bên trong là một quyển trục bằng vải mạ vàng.
Hắn hào hứng mở ra trước mặt ta.
Phía trên là danh sách người thi đỗ khoa cử năm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-cam-long-lam-no/chuong-24.html.]
Ở vị trí thám hoa, ta bất ngờ thấy tên Ân Trường Tạ.
Đệ đệ của ta đã được đề tên bảng vàng.
"Trà Nhi, ta đã hứa sẽ cho nàng một bất ngờ."
Hắn mở ra chiếc hộp khảm ngọc, trong đó có một cây trâm vàng và hai mảnh giấy màu vàng.
“Thái Tử biểu ca nói nếu như ta gặp cô nương mình muốn lấy làm thê tử thì hãy tặng nàng ấy một cây trâm.”
Hắn cài trâm lên mái tóc ta: “Không cho phép nàng lấy xuống! Nếu không ta sẽ đau lòng.”
Hắn lại mở hai mảnh giấy ra, đó là *sách tịch.
*Sổ ghi chép gia quyến của quan viên triều đình.
Một mảnh là của ta, mảnh kia là của cha.
"Sau này, hai người có thể đi theo Trường Tạ, làm quan quyến*."
*Gia quyến nhà quan
“Chỗ Trường Tạ ta đã nói với mẫu thân rồi. Đệ ấy sẽ đổi lại họ Dương, sau này không phải là Ân Trường Tạ của phủ công chúa nữa, mà là Thám hoa lang - Dương Trường Tạ.”
“Nàng cũng không còn là Trà Nhi của phủ công chúa, mà là Dương Trà.”
"Còn có cha nàng, ông ấy cũng không phải Dương hộ vệ, mà là..."
Hắn càng nói càng vui vẻ. Ta cũng không biết, chuyện vui bất ngờ mà hắn thuận miệng nói, lại là sự tự do mà bốn người nhà chúng ta chờ mong cả đời.
Ta đã có thể trở lại làm Dương Trà rồi.
Không phải Trà Nhi của phủ công chúa, mà là Dương Trà của Ân Thố.
Nhưng, đã quá muộn rồi.
Một nhà bốn người chúng ta c.h.ế.t cũng đã chết, bị dẫm đạp cũng đã bị dẫm đạp rồi. Tự do hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.