KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:47:47
Lượt xem: 5,675
21
Hạ thể Tiêu Khâm đều là máu, cả đời này không thể có con nữa.
Rốt cuộc thì tình cảm của hắn đối với Tô Vân Tương đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi tỉnh lại, hắn hô hoán cho hạ nhân g.i.ế.c tiện nhân kia.
Kiếp trước, hắn vì Tô Vân Tương không tiếc thông địch phản quốc, giờ đây hai người đã đi tới một bước này.
Ta nhỏ giọng trấn an.
“Phu quân yên tâm.”
Không cần hắn dặn dò, Tô Vân Tương đã sớm bị ta đưa lên đường.
Hạ nhân bên cạnh Y Nguyệt vội vàng chạy tới thông báo rằng nàng ấy sinh non.
Sau khi sinh được một nam hài thì đã rời bỏ nhân thế.
Ta ôm đứa bé cho Tiêu Khâm xem.
“Phu quân ngươi xem, đứa nhỏ này có giống ngươi hay không?”
Tiêu Khâm cố chống người nhìn.
“Rất giống. Vãn Tranh, ngươi phải chăm sóc tốt cho nó, sau này nó sẽ là trưởng tử của ngươi.”
Ta hôn lên trán đứa nhỏ một cái.
“Đó là đương nhiên, dù sao đứa nhỏ này cũng chảy m.á.u Thẩm gia chúng ta.”
Vẻ mặt Tiêu Khâm lập tức trống rỗng.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói đứa nhỏ này không hề giống Tiêu Khâm ngươi mà giống thứ tử nhà đường huynh ta. Thế nhưng không sao cả, về sau nó sẽ là thế tử Vĩnh Nghị Hầu.”
“Ngươi có ý gì?” Vẻ mặt Tiêu Khâm do dự: “Tiện nhân Y Nguyệt kia, chẳng lẽ…”
“Đương nhiên đây không phải là đứa nhỏ của Y Nguyệt rồi, đứa bé kia đã không sống được nữa. Phu quân bị bệnh nên không biết nhìn sao, đứa nhỏ lớn chừng này, sao có thể là hài tử mới sinh được chứ?”
Ta cười rộ lên.
“Tiêu Khâm, ta chỉ hận không thể uống máu, ăn thịt của ngươi, sao có thể cho ngươi dưỡng hài tử đây? Mặc dù Tương Tương của ngươi không chặt đứt mệnh căn của ngươi thì ngươi cũng không bao giờ có hài tử cả. Dù sao phu quân chưa từng ngừng dùng kim dịch đan kia một ngày nào nhỉ.”
“Yên tâm, Tiêu gia các ngươi dùng trăm phương ngàn kế muốn bảo vệ vinh quang cả nhà thì ta sẽ bảo vệ hài tử Thẩm gia chúng ta như thế.”
Ta giúp Tiêu Khâm đắp lại chăn.
“Được rồi, phu quân à. Ngươi nên lên đường thôi.”
22.
Vĩnh Nghị Hầu Tiêu Khâm mất sớm.
Ta là phu nhân của hắn, mấy lần khóc đến nỗi ngất xỉu trong tang lễ.
Sau khi chôn cất Tiêu Khâm, ta ra ngoài thành tiễn biệt Y Nguyệt.
Y Nguyệt mặc chiếc váy bằng vải thô, mái tóc được quấn lên gọn gàng, không còn nửa điểm phong tình của ca nữ.
“Hôm đó nàng ta bị chó hoang cắn chết.”
Nàng ấy mím môi cười rộ lên: “Tô tiểu thư thích giả nam nhi suốt ngày, kết quả lại càng ngày càng giống nam tử, vậy cũng coi như là toại nguyện rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-bao-gio-la-qua-muon/chuong-13.html.]
Y Nguyệt vẫn có chút hoang mang.
“Chỉ là không biết vì sao lại thế?”
Ta cười cười.
Tô Vân Tương bị thương ở mặt, lại bị chọc giận vì lời nói của Y Nguyệt nên sẽ nghĩ mọi biện pháp để tiêu sẹo.
Bích Vân bên cạnh nàng ta có dã tâm, lúc nào cũng bị vạ lây, bị Tô Vân Tương mắng chửi.
Ta thuận thế tìm người giao phương thuốc lưu thông m.á.u ứ, khử sẹo qua tay Bích Vân, đưa đến tay Tô Vân Tương.
Mà dược liệu trong phương thuốc kia được chính tay Lưu đại phu nghiên cứu chế tạo.
Trong thuốc có trộn sẵn dâm dương hoắc và bột ngài tằm đực.
Hai loại dược liệu này giúp sinh dương bổ tinh, vốn được dùng cho nam tử.
Y Nguyệt nhìn ta.
“Lúc trước ta cho rằng phu nhân không tranh không đoạt, không ngờ là do ta vụng về. Rốt cuộc là nữ nhi của Thẩm tướng, tính toán cẩn thận từng bước từng bước.”
Ta nói: “Cũng phải đa tạ cô nương đã giúp ta.”
Y Nguyệt nở nụ cười tươi sáng.
“Vẫn là câu nói kia, ta cam nguyện hạ mình để báo thù, phu nhân không cần để ý.”
Vì cứu phụ thân già yếu bệnh tật trong nhà, Y Nguyệt chấp nhận bán mình tới Liên Xuân lâu.
Cũng may nàng có giọng nói tốt, tú bà cũng không quá xấu tính, đồng ý yêu cầu bán nghệ chứ không bán thân của nàng ấy.
Đến ngày Tô Vân Tương và Tiêu Khâm đến Liên Xuân lâu.
Tô Vân Tương giả bộ làm công tử ăn chơi phóng đãng, bắt cô nương trong lâu đến phòng bọn họ bồi rượu.
Ngày đó nàng ấy dựa theo lời tú bà dạy, kính quý nhân một chén rượu.
Nào ngờ lại bị Tô Vân Tương ghi hận.
Tô Vân Tương cho người đánh nàng ấy một trận, còn cướp đi ngân lượng còn sót lại trên người nàng ấy.
Lão phụ trong nhà không thể chờ được thuốc cứu mạng.
Ta đưa ngân phiếu và bản đồ đã chuẩn bị sẵn cho Y Nguyệt.
Y Nguyệt không chút ngại ngùng, đưa tay nhận lấy.
Nàng ấy xoay người lên xe.
“Thẩm tiểu thư.” Nàng ấy nói: “Không hẹn gặp lại.”
Xe ngựa chậm rãi rời đi.
Bầu trời xanh biếc vô bờ.
23.
Trưởng công chúa điện hạ thay ta cầu ân chỉ của Hoàng Thượng, để ấu tử kế tục tước vị.
Mà ta còn trẻ tuổi đã thành lão thái quân Hầu phủ.
Cuộc sống giàu sang phú quý của ta chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Hết.