KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:34:29
Lượt xem: 3,036
Ai nói không phải chứ.
Kết cục kiếp trước của ta đã xác minh những lời này rồi còn gì.
Y Nguyệt hít sâu một hơi.
“Ta chỉ là một nữ tử phong lưu, nếu muốn chen chân giữa hai người này mà không phải trả giá chút gì thì chưa chắc Tiêu Khâm đã nhớ kỹ ta, chứ đừng nói đến việc ta sẽ thay thế Tô Vân Tương.”
“Phu nhân không cần quá để ý. Tuy phu nhân chủ động tìm tới ta, ta cực kỳ cảm kích phu nhân cho ta cơ hội báo thù này. Tô Vân Tương là kẻ thù không đội trời chung của ta, cho dù có phải liều mạng thì ta cũng phải hoàn thành.”
13.
Ngày đó Liên Xuân lâu bao một chiếc thuyền hoa nhân dịp lễ Hoa Triều.
Tô Vân Tương lôi kéo Tiêu Khâm tham gia náo nhiệt.
Trên thuyền hoa nhiều người hỗn tạp.
Tô Vân Tương là nữ tử khá xinh đẹp, môi hồng răng trắng, dáng người thướt tha.
Có lưu manh quanh năm trà trộn ở trên phố nhìn ra điểm không thích hợp, lôi kéo Tô Vân Tương muốn mời nàng ta uống rượu.
Dù sao Tô Vân Tương cũng xuất thân quý nữ, nào chịu được khuất nhục này, trở tay liền tát tên lưu manh kia một bạt tai.
Rất nhanh, đồng bọn đám lưu manh kia liền vây quanh.
Trong lúc hỗn loạn, không biết là ai rút ra một thanh đao.
Đao kia vốn hướng về phía Tô Vân Tương.
Tô Vân Tương thất sắc, thét chói tai một tiếng.
Dưới tình thế cấp bách nhanh chóng trốn ra sau lưng Tiêu Khâm.
Tiêu Khâm vốn muốn che chở nàng ta nhưng hắn đang bận đối phó với đám lưu manh kia.
Song quyền khó địch tứ thủ.
Lúc này chợt có sơ hở, mắt thấy đao kia sắp c.h.é.m vào người.
Không ngờ có một người chợt nhào ra, gắt gao ôm lấy Tiêu Khâm.
Chính là Y Nguyệt cô nương của Liên Xuân lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-bao-gio-la-qua-muon/chuong-08.html.]
Trong tình cảnh này, không có nam nhân nào là không động lòng.
Hai bên đối lập, Tô Vân Tương vốn là người ở trong lòng mình, hiện tại đã vô cùng rõ ràng.
Tiêu Khâm vốn rất hưởng thụ cái danh ‘huynh đệ’ với Tô Vân Tương, làm chuyện mập mờ với nàng ta.
Mà trong lúc sống chết, Tô Vân Tương tham sống sợ chết, không chút quan tâm đến hắn cũng khiến hắn tổn thương.
14.
Tính tình Tô Vân Tương cao ngạo, từ lần trước bị Tiêu Khâm đuổi đi, nàng ta không thèm câu nệ nữa.
Ngày ngày cùng ngao du với đám công tử bột trong kinh thành, lúc nào bên người cũng có bốn, năm công tử phú quý không làm việc đàng hoàng mà chỉ biết chơi bời lêu lổng.
Lần này nàng ta định về kinh thăm người thân.
Trong nhà chỉ có một tổ mẫu đã lớn tuổi, cũng không quản được nàng ta nữa.
Trong Thượng Kinh, lời đồn đãi về vị tiểu thư Tô gia này lại càng nhiều hơn.
Ngày hôm đó, sau khi Tiêu Khâm hồi phủ, sắc mặt hắn có chút không vui.
Ta biết là chuyện Tô Vân Tương và tiểu công tử Lại bộ thượng thư ra khỏi thành du ngoạn đã truyền đến tai hắn.
Nhân lúc đại phu tới thay thuốc cho Y Nguyệt, ta chủ động nói tới chuyện nạp Y Nguyệt làm thiếp thất.
“Ta đã sai người tìm hiểu, tuy Y Nguyệt cô nương xuất thân từ thanh lâu nhưng vẫn là người trong Thanh Quán. Ta biết phu quân chưa nhắc tới việc này là do ngươi đang bận tâm tới ta, thế nên ta muốn làm chủ chuộc Y Nguyệt cô nương ra khỏi Liên Xuân lâu.”
Ta mỉm cười.
“Phu quân chớ trách ta tự chủ trương.”
Tiêu Khâm đang tức giận với Tô Vân Tương, lại nghĩ đến Y Nguyệt tình thâm ý trọng với hắn, cơ hồ không chút do dự đáp ứng.
Hắn nắm tay ta, tình ý chân thành.
“Vãn Tranh, bây giờ ta mới biết người thật sự để ta ở trong lòng, tự nhiên sẽ suy nghĩ cho ta khắp nơi.”
“Có thê tử như thế, ta còn cầu gì hơn.”
Ta nhẹ nhàng cười rộ lên.
“Ta và phu quân, đương nhiên vinh nhục nhất thể.”