Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHỞI NGHĨA Ở CĂN TIN - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-10-09 23:21:50
Lượt xem: 318

3

 

Thầy chủ nhiệm vừa lau mồ hôi vừa thở dốc, nói: “Nhà các em cũng đâu đến nỗi không đủ điều kiện ăn cơm, vậy tiền sinh hoạt để làm gì, nói thật xem nào!”

 

Tôi liên tục xua tay và đặt thẻ ăn lên bàn, chưa tiêu đồng nào.

 

Thật sự không phải là chúng tôi kén ăn, mà đồ ăn căng tin không phải dành cho người ăn.

 

Thịt mỡ xào ớt thối, cải thối nấu miến hỏng, thậm chí cơm cũng còn sống.

 

Thầy chủ nhiệm nghe xong chỉ biết nhăn mặt.

 

Thầy nói thầy biết đồ ăn ở căng tin không tốt, nhưng không ngờ nó lại tệ đến thế.

 

Tôi nói, lần này chúng tôi vẫn còn may mắn, chứ những bạn khác một tháng mới được về nhà ăn một bữa cơm đúng nghĩa.

 

Thầy chủ nhiệm lắc đầu thở dài.

 

Trước khi rời đi, cô giáo đóng gói vài phần đồ ăn cho chúng tôi và dặn chúng tôi cẩn thận, đừng để bảo vệ và quản lý ký túc xá phát hiện.

 

Tôi cảm động muốn khóc.

 

—----------

 

Ngày hôm sau, vào giờ ra chơi sau tiết học buổi sáng.

 

Thầy chủ nhiệm bất ngờ xuất hiện, yêu cầu cả lớp ở lại trong lớp học, kéo rèm cửa và đóng chặt cửa trước lẫn cửa sau.

 

Sau đó, thầy rút ra một chiếc ba lô một cách bí mật.

 

Vừa mở ra, mùi thịt thơm nức mũi!

 

Bên trong đầy ắp bánh bao nhân thịt!

 

Cả lớp reo hò sung sướng!

 

Thầy liền ra hiệu im lặng, đừng để lãnh đạo nhà trường nghe thấy.

 

Sáu mươi cái bánh bao nhân thịt nóng hổi, ba mươi người, mỗi người hai cái.

 

Bánh nóng hổi, dầu mỡ thấm ra ngoài, lớp vỏ dai mềm, cắn một miếng, nước thịt chảy thẳng xuống dạ dày, ngon đến mức phải l.i.ế.m cả ngón tay!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khoi-nghia-o-can-tin-yjwd/chuong-3.html.]

 

Không ai nói một lời.

 

Mọi người đều trang trọng thưởng thức món ngon hiếm có này.

 

Thầy chủ nhiệm dựa vào bục giảng, mỉm cười nhìn chúng tôi ăn, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

 

Sau đó, thầy chủ nhiệm thỉnh thoảng mang đồ ăn cho chúng tôi.

 

Thường thì vào hai mươi phút cuối của buổi tự học tối, chúng tôi kéo rèm lại, ghép bàn với nhau rồi ăn những món ăn nóng hổi mà thầy mang đến.

 

Sau đó, chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ, chia rác ra nhiều túi và vứt vào các thùng rác khác nhau trong trường.

 

Cả lớp giữ bí mật ngọt ngào này một cách thầm lặng.

 

Thầy chủ nhiệm nói chúng tôi khi ăn trông thật đáng yêu, giống như những con chim sẻ ríu rít.

 

Chúng tôi muốn đưa tiền cho thầy để trả tiền ăn, không thể để thầy cứ chi tiền mãi.

 

Thầy chủ nhiệm khoát tay, nói vài bữa ăn thì có là gì, chỉ cần các em học giỏi là coi như trả ơn thầy rồi.

—--------

 

Thế nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lùa qua.

 

Tên quản lý căng tin c//hế//t tiệt kia cuối cùng cũng biết chuyện này.

 

Buổi trưa hôm đó, thầy chủ nhiệm mãi không đến.

 

Thầy đã nói buổi sáng rằng thầy sẽ mang đồ ăn cho chúng tôi và bảo chúng tôi về lớp ngồi ngoan đợi thầy.

 

Nhưng đã quá giờ hẹn hơn hai mươi phút mà vẫn không thấy bóng dáng thầy đâu.

 

Tôi liền ra ngoài tìm thầy.

 

Sau khi tìm khắp nơi, tôi thấy thầy chủ nhiệm đứng ở cổng trường.

 

Dưới ánh nắng gay gắt, thầy cúi đầu không ngừng, liên tục cúi chào.

 

Trước mặt thầy là tên quản lý căng tin với ánh mắt khinh bỉ, miệng thì lớn tiếng chửi rủa, nước bọt b.ắ.n tung tóe.

 

Thầy chủ nhiệm của tôi đã gần năm mươi tuổi, vậy mà bị tên béo c//hế//t tiệt đó chửi mắng như một đứa trẻ.

 

Loading...