Khoảng Cách Giữa Chúng Ta - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:59:14
Lượt xem: 160
Thị nữ ngoài cửa hốt hoảng thưa: "Tần cô nương vì ngài xuống trù phòng hầm canh, chẳng may bị bỏng tay, vết thương rất nặng, tay đã sưng tấy lên rồi." Nghe xong, Cố Triết Chu lại một lần nữa, bỏ mặc ta. Ta bật cười: "Cố Triết Chu, chàng không muốn nghe ta nói hết sao? "Một khi đã bước ra khỏi căn phòng này, mong chàng đừng bao giờ hối hận." Chàng vội vã quay đầu lại, liếc nhìn ta: "Lương Dạ ngoan, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói với ta cũng chưa muộn." Cố Triết Chu à, chàng vẫn chưa hay biết. Đây là lần cuối cùng, ta và đứa nhỏ này níu kéo chàng.
Tẩm thất rơi vào im lặng.
Im lặng đến mức âm thanh duy nhất là tiếng thở của ta.
Ta nâng chén thuốc phá thai đã đun sôi lên, mùi thuốc đắng xộc thẳng vào mũi.
Chén thuốc được đặt ngay ngắn trên bàn, trước mặt Cố Triết Chu, vậy mà chàng chẳng hề để tâm, cũng chẳng hỏi han lấy một lời.
Chỗ đứng trong tim chàng vốn thuộc về ta, nay đã bị Tần Miên Miên chiếm trọn.
Cố Triết Chu của ngày xưa nào đâu như thế.
Ta xuyên không đến đây, lần đầu tiên học cưỡi ngựa đã ngã ngựa. Khoảnh khắc ấy, chàng liều mình lao đến, lấy thân mình đỡ ta khỏi chấn thương.
Đôi mắt đỏ hoe, chàng lo lắng hỏi han không ngớt: "Lương Dạ, nàng có bị thương không? Có đau không? Sau này chúng ta đừng cưỡi ngựa nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khoang-cach-giua-chung-ta/7.html.]
Những ngày sau đó, ta nằm liệt giường dưỡng thương, Cố Triết Chu ngày ngày đến thăm, không quản ngại khó nhọc, tận tình đút thuốc, xoa bóp chân cho ta...
Chính chàng đã cho ta ảo tưởng.
Khiến ta lầm tưởng rằng chàng thật lòng yêu ta.
Rồi Tần Miên Miên xuất hiện.
Giấc mộng mỏng manh của ta chợt tan vỡ.
Chiếc vòng ngọc trên cổ tay khẽ chạm vào bàn, phát ra tiếng leng keng trong trẻo. Ta bừng tỉnh như vừa thoát khỏi một giấc mộng, chiếc vòng này là bảo vật gia truyền của nhà họ Cố, là do Cố Triết Chu đích thân đeo lên tay ta vào ngày thành thân. Vẫn còn nhớ ánh mắt dịu dàng, trìu mến của chàng khi đeo lên tay ta chiếc vòng tượng trưng cho thân phận phu nhân nhà họ Cố. "Đã nói rồi, đeo vòng ngọc của ta, nhận sính lễ của ta, thì cả đời đừng hòng chạy trốn." Ta cười chua xót. Nhẹ nhàng dùng sức, chịu đựng cơn đau do ma sát, ta tháo chiếc vòng ngọc xuống. Nó không thuộc về ta. Ta cũng không muốn mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến Cố Triết Chu để trở về hiện đại.
Nắm chặt chiếc vòng lạnh lẽo trong tay, ta đi tìm Cố Triết Chu ở nhà trù phòng. Chưa kịp bước vào, ta đã cảm thấy toàn thân lạnh toát. Như thể rơi xuống một vực sâu thăm thẳm, lạnh lẽo vô tận. Ta nghe thấy giọng nói đầy cảm xúc của Cố Triết Chu hòa cùng tiếng cười nũng nịu, ngọt ngào của một người nữ nhân. "Miên Miên, Miên Miên..." Chàng cứ gọi tên nàng ta say đắm, không kiềm chế được. Vậy ra đây chính là "chỉ coi Tần Miên Miên như muội muội" mà chàng vẫn nói!