Khóa Đế Linh - 2. Phế đế (2)
Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:40:03
Lượt xem: 14
Khi ta đang bị nửa dìu nửa kéo xuống tế đàn, nhìn thấy đám con nối dõi của Tiêu Lan.
Bọn chúng hôm nay một bước lên mây, trở thành các hoàng tử công chúa, nhưng từ những khuôn mặt chưa hết nét trẻ con đó ta đã thấy trước một hồi gió tanh mưa máu.
Ta chán ghét chúng, giống như ta chán ghét Tiêu Lan vậy.
Thời điểm cõi lòng ta tràn ngập ác ý đánh giá bọn chúng, một âm thanh non nớt bỗng gọi ta lại
"Đây là của người làm rớt phải không?" Âm thanh kia hỏi.
Ta nghiêng đầu nhìn lại liền thấy một thằng nhóc đứng phía sau bậc thang, trong mấy đứa con của Tiêu Lan y có vẻ nhỏ gầy nhất.
Trên đầu y chải một búi tóc nhỏ, cài trâm gỗ đen, cùng lắm chỉ mười một mười hai tuổi, nhưng dung mạo không giống Tiêu Lan chút nào, sinh ra đã mũi cao mắt sâu, một đôi đồng tử ẩn hiện xanh biếc, hiển nhiên có quan hệ huyết thống với dị tộc, làm ta nhớ tới năm đó mười sáu tuổi săn được một con tuyết lang ấu tể trên đại mạc.
Con sói con kia nằm bên chân ta, chưa mọc nanh vuốt đã bộc lộ hung tướng của dã thú, cắn giày ta muốn báo thù cho sói mẹ.
Ta bắt được nó đem về, buộc dây xích mang vào trong cung, nhưng mặc kệ ta vừa đ.ấ.m vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế nào cũng không thể thuần hóa nó thành một sủng vật ngoan ngoãn nghe lời được, vào một đêm nọ, sau khi nó cắn tay ta bị thương liền chạy trốn mất dạng, mỗi khi ta nhớ đến đều canh cánh trong lòng, tựa như nhớ tới đám Man tộc nơi quan ngoại kia tham lam hung ác thế nào, lúc nào cũng rình rập xâm phạm biên cảnh kia.
Khi ta đăng cơ đã từng đánh thắng một trận, thay phụ vương đoạt lại Kì Lân Quan ông từng thất thủ, nhưng đó cũng là một hồi ác chiến mà cả đời ta khó lòng quên đi.
Tiêu Lan này, vậy mà lại thông hôn với những kẻ mọi rợ nơi quan ngoại đó.
"Ha, tiểu tạp chủng."
Ta muốn cười, nhưng cổ họng đột nhiên ngứa ngáy một trận khiến ta ho khan không ngừng, sắc môi lại nhiễm m.á.u đỏ.
Thằng nhóc đến gần chút, đôi đồng tử của sói xanh biếc nhìn chăm chăm vào mặt ta, không chú ý tới đường đi lập tức té ngã trước mặt ta, được một thái giám cuống quít đỡ lấy.
Hắn ngẩng đầu, giơ cánh tay lên, đem đồ vật trong tay đưa cho ta, là một chiếc khăn gấm tơ vàng vốn nằm trong tay áo ta đang tản ra mùi độc dược u hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khoa-de-linh/2-phe-de-2.html.]
Ta rũ mắt nhìn hắn, trong lòng sinh ra suy nghĩ buồn cười, khinh miệt lau lau khóe môi vương máu, mỉm cười nói:" Là cô thưởng cho ngươi, giữ lấy đi."
Trên khăn có tẩm nước tiên, nghe nói có thể cường thân kiện thể.
Tất nhiên không phải rồi, khăn lụa kia nhiễm mồ hôi của ta, ta cố ý thưởng cho con nối dõi của Tiêu Lan, tuy rằng không có cách nào đầu độc c.h.ế.t y cũng muốn gieo khí tức bệnh tật xui xẻo này lên y.
Ấy vậy mà con sói con kia thực sự thu khăn vào tay áo như thể cất giữ bảo bối gì đó.
Bên cạnh có hoạn quan nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Ngũ điện hạ còn không mau cảm tạ hoàng thúc của ngài?"
"Tạ.....!Hoàng thúc." Y ấp a ấp úng, thanh âm mang âm điệu thô vụng của Man tộc, cứ như thể không biết nói chuyện.
Mấy đứa con khác của Tiêu Lan thấy vậy âm thầm bật cười.
Bọn chúng hiển nhiên rất chán ghét y.
Con sói con nhăn nhăn mày, môi mím thành một đường thẳng.
Ta bỗng nổi hứng thú kì quái, giống như năm đó nhìn thấy con sói tuyết con kia, vì thế duỗi tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của y, ngón tay nhuốm m.á.u không cẩn thận để lại vài vệt m.á.u trên mặt giống một chòm râu, rất là buồn cười.
Nhóc con sửng sốt, như thể được ta quan tâm, hai mắt đều sáng ngời.
Ta cười như không cười vẫy vẫy tay áo, lệnh cho đám thị vệ đỡ ta đi xuống.
Sau này ta mới biết, hóa ra đứa nhỏ kia là Tiêu Lan cùng vũ cơ man tộc hắn mua về sinh ra, là sai lầm sau một đêm say rượu, cũng là nỗi sỉ nhục của hắn, thậm chí có khả năng không phải cốt nhục ruột thịt của hắn.
Tiêu Lan vốn định bóp c.h.ế.t đứa nhỏ này từ trong bụng mẹ, ai ngờ đêm đó sấm sét ầm ầm, trời nổi dị tượng, chiêm tinh sư gieo một quẻ, nói nghiệt chủng này chính là Thất Sát Tinh không thể tránh trong bản mệnh của Tiêu Lan, "Vì ngôi sao khắc hình sát của cô, quyết định thành bại của cô, nằm vị trí túc sát, chuyên định đoạt sinh tử", Tiêu Lan đành giữ lại cho đứa nhỏ này một mạng, vậy nên đặt tên y là Tiêu Độc.