Một đám người chắn trước mặt Kỷ Vận, ánh mắt khinh miệt, trào phúng quét qua cô từ đầu đến chân.
Nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ ấy, trong mắt họ lóe lên sự ghen tị.
Kỷ Vận nhíu mày, giơ tay quạt nhẹ trước mũi, lùi lại mấy bước.
“Thối quá.”
“Miệng thối thế này, là mấy trăm năm chưa đánh răng hay vừa ăn phải phân?”
“Chậc chậc, thời buổi này có bao nhiêu thứ ngon không ăn, sao lại có người thích ăn phân thế nhỉ?”
Vừa nói, cô còn bịt miệng, làm bộ nôn khan mấy tiếng.
Nụ cười của đám người đối diện cứng đờ, ánh mắt càng thêm độc ác.
“Mày con đàn bà đê tiện này, hôm nay không tát c.h.ế.t mày thì tao không mang họ Trình!”
Kỷ Vận lấy điện thoại ra, mở chế độ quay video, rồi còn chủ động đưa mặt đến gần.
“Đánh đi, đánh đi.”
“Đến lúc đó, tôi đăng video lên mạng, để cư dân mạng cùng chiêm ngưỡng kỳ tích của mấy người. Biết đâu, cả các người lẫn bệnh viện này đều sẽ nổi tiếng đấy.”
Trình Tuyết nghe vậy, bàn tay giơ lên lập tức khựng lại. Nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay Kỷ Vận, ánh mắt cô ta thoáng hoảng loạn, vội lao đến cướp.
Nhưng Kỷ Vận nhanh hơn cô ta một bước, lập tức tránh sang bên.
Trình Tuyết lao đến hụt, mất đà ngã nhào xuống đất.
Cơn đau buốt từ chóp mũi truyền đến, cô ta chỉ cảm thấy mũi mình như bị lệch đi.
Lúc này, Kỷ Vận cầm điện thoại, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, dí máy quay vào sát mặt.
“Cũng may tôi đã ghi hình toàn bộ, nếu không bây giờ chắc bị vu khống rồi.”
“Ủa? Mũi cô sao vậy? Sao lại méo thế kia?”
Trình Tuyết nghe thấy video đã được quay lại toàn bộ, lời định nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Con tiện nhân này!
Cô ta sao có thể biết trước rằng mình định đổ vấy cho cô ta chứ!
Kỷ Vận lại quay camera sang những người còn lại.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều dán chặt vào chiếc điện thoại trong tay cô.
Bọn họ đông người, còn Kỷ Vận chỉ có một mình. Chỉ cần cướp được điện thoại, xóa video, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Sau đó, bọn họ có thể dạy dỗ cô một trận tơi bời, rồi về nhận thưởng từ tiểu thư Tống. Có khi còn được thăng chức tăng lương nữa!
Dù gì thì, tiểu thư Tống cũng là bạn gái chính thức của Hạc tổng.
Còn con đàn bà này—chỉ là một ả không biết liêm sỉ, mơ tưởng quyến rũ Hạc tổng.
Không có người phụ nữ nào chịu được chuyện người khác nhòm ngó đàn ông của mình.
Dù có là người tốt bụng như tiểu thư Tống, cũng không thể nhẫn nhịn.
Càng nghĩ, bọn họ càng hưng phấn, ánh mắt nhìn Kỷ Vận như hổ đói nhìn con mồi, dần dần tiến sát.
Kỷ Vận nhướng mày, lạnh lùng bật cười.
“Video của tôi có sao lưu tự động trên đám mây. Các người có giật điện thoại, có xóa video thì cũng vô ích.”
Mấy người kia nghe vậy, sắc mặt lập tức lộ rõ sự hoảng loạn, vội vàng che mặt, cuống cuồng lùi lại.
Hiện tại, mối quan hệ giữa bệnh nhân và bệnh viện vốn đã căng thẳng. Nếu video này bị phát tán, bất kể họ có lý hay không, bệnh viện chắc chắn sẽ sa thải họ để xoa dịu dư luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kho-thuan-phuc/chuong-17-co-noi-xem-co-ta-dang-quyen-ru-ai-1.html.]
Đây là bệnh viện tốt nhất trong thành phố, nếu bị đuổi khỏi đây, các bệnh viện khác cũng sẽ không nhận họ vào làm nữa. Sự nghiệp của họ coi như kết thúc!
Càng nghĩ, bọn họ càng sợ hãi, vội vã lùi xa, liên tục xua tay.
“Chúng tôi không có!”
“Chúng tôi chẳng làm gì cả, không liên quan đến chúng tôi!”
Chỉ trong nháy mắt, đám người đã chạy biến khỏi hành lang.
Trình Tuyết vẫn đang quỳ dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cả người run lên vì tức giận.
Nhưng lúc này, thứ khiến cô ta hoảng loạn hơn cả chính là con đàn bà trước mặt.
Cô ta ôm chặt lấy mũi, hằn học trừng mắt nhìn Kỷ Vận.
Kỷ Vận vừa vặn bắt gặp ánh mắt đó, bèn nhếch môi cười nhạt:
Truyện được edit bởi Lavieee
“Xem ra, cô muốn nổi tiếng?”
“Tôi đây rất sẵn lòng giúp người hoàn thành nguyện vọng.”
Trình Tuyết nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, bất chấp cơn đau từ đầu gối, vội vàng níu c.h.ặ.t t.a.y Kỷ Vận.
“Tôi… Tôi không muốn!”
“Tiểu thư, tôi xin lỗi! Là tôi sai! Là tôi nói năng bừa bãi!”
“Xin lỗi cô! Cô rộng lượng tha cho tôi một lần đi!”
Để có được công việc này, cô ta đã phải cúi đầu trước một lão già hơn cả cha mình, vừa béo vừa hôi, lại còn quái đản. Suýt chút nữa bị hành đến c.h.ế.t thì lão ta mới chịu đưa cô vào làm ở đây.
Trước khi tìm được chỗ dựa mới, cô ta tuyệt đối không thể mất công việc này!
Hơn nữa, đây là khu bệnh viện dành cho khách VIP bậc nhất. Những người có thể điều trị ở đây đều là nhân vật quyền quý.
Cô ta đã vất vả lắm mới vào được đây, còn chưa kịp gả vào hào môn, sao có thể bị đuổi ra ngoài?!
Con đàn bà này chắc chắn ghen tị với cô ta, muốn hủy hoại cô ta!
Trình Tuyết nuốt xuống sự căm hận trong lòng, buông tay ra, quỳ rạp xuống, đập đầu xuống sàn nhận sai.
“Tiểu thư, tôi sai rồi.”
“Tôi sai rồi, xin cô hãy tha cho tôi!”
“Xin cô tha cho tôi! Là tôi ăn nói lỗ mãng, là tôi không biết suy nghĩ.”
Vừa nói, cô ta vừa tự tát vào mặt mình.
Tiếng xin lỗi, tiếng tát tai…
Hòa quyện vào nhau, vang vọng khắp hành lang.
“Kỷ Vận!”
Kỷ Vận vừa định nói gì đó, thì giọng nói đầy giận dữ của Hạc Bắc Lâm vang lên từ phía xa.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hạc Bắc Lâm sắc mặt u ám, sải bước đi về phía cô.
Anh ta vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô đứng dậy.
“Kỷ Vận, cô đang làm gì thế hả?!”
Trong mắt Hạc Bắc Lâm tràn đầy lửa giận, bàn tay đang giữ c.h.ặ.t t.a.y cô không ngừng siết chặt hơn.
Anh ta biết Kỷ Vận tâm địa ác độc, nhưng không ngờ, cô ta lại có thể ép một người bình thường quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, thậm chí còn tự tát chính mình.
Kỷ Vận nhìn xuống cổ tay mình—làn da trắng muốt giờ đây đã bị anh ta bóp đến mức bầm tím, nhưng anh ta vẫn không hề buông tay.
Hạc Bắc Lâm có thể tin bất kỳ ai…