Cơn đau rát nơi cổ họng từng đợt, từng đợt ập tới, trong miệng toàn là vị m.á.u tươi.
Bắt cô - chính thất, hầu hạ tình nhân bé nhỏ của anh ta.
Hạc Bắc Lâm đúng là cặn bã đến tận cùng.
Nỗi nhục nhã, uất ức dâng trào như m.á.u trong miệng, Kỷ Vận cắn chặt môi, cố nuốt xuống.
Cô cúi đầu, nhân lúc chỉnh lại quần áo xộc xệch, ép nước mắt lùi vào trong, rồi mới ngẩng đầu nhìn Hạc Bắc Lâm, cứng rắn nói:
“Tôi không làm!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Hạc Bắc Lâm chau mày, nhanh chóng bước tới, túm chặt cánh tay cô, kéo trở lại.
“Kỷ Vận, đừng quên cô là vợ tôi. Cô không có quyền cãi lại tôi.”
Nghe thấy hai chữ "vợ", Kỷ Vận chỉ thấy nực cười.
Cô quay đầu nhìn Hạc Bắc Lâm, vừa cố rút tay ra, vừa nghiến răng nói từng chữ:
“Hạc tổng, nếu đã không coi trọng tôi, thì ly hôn đi.”
“Anh yêu Tống Thư Âm cơ mà?”
“Yêu cô ta, chính là để cô ta làm kẻ thứ ba?”
Tựa như hai chữ "kẻ thứ ba" đã động đến vảy ngược của anh, bàn tay siết chặt hơn.
Kỷ Vận cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng so với nỗi đau trong tim, chút đau đớn này chẳng đáng là bao.
“Kỷ Vận, cô thật sự là cứng đầu ngu ngốc.”
“Tối qua, nếu không phải cô giả ngất, cố ý giữ chân tôi, thì lúc Tống Thư Âm ngất xỉu đã có người phát hiện ra ngay, sẽ không bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất.”
“Cô còn dám nói chuyện này không liên quan đến mình sao?”
“Tôi đúng là mù mới để cô lừa gạt!”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối qua, Hạc Bắc Lâm lại hối hận không thôi.
Anh sớm biết Kỷ Vận là người không có trái tim, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thế nhưng, khi cô ta tỏ ra yếu đuối, anh vẫn không kìm lòng mà mềm lòng với cô.
Nghe vậy, Kỷ Vận cảm thấy như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đúng là ứng nghiệm câu nói của Trì Mông—người không được yêu, vĩnh viễn đều là người sai.
Tối qua, cô đau dạ dày đến mức tưởng chừng không sống nổi nữa.
Thế nhưng, trong mắt anh, cô chỉ đang giả bộ mà thôi.
Ngược lại, Tống Thư Âm, dù mặt mày hồng hào, anh vẫn mắt mù lòng điếc mà lo lắng cho cô ta, thậm chí còn ra tay với vợ mình.
Quả nhiên, trái tim người đàn ông đặt ở đâu, ánh mắt sẽ hướng về nơi đó.
Kỷ Vận không còn sức giãy giụa, mặc cho Hạc Bắc Lâm nắm tay mình.
Cô khẽ run rẩy khóe môi, hồi lâu sau mới nói:
“Tôi có thể hầu hạ cô ta.”
“Hạc tổng, phiền anh ký đơn ly hôn trước.”
“Kỷ Vận, tôi đang ra lệnh cho cô. Cô không có tư cách ra điều kiện với tôi.”
“Muốn ly hôn cũng được, nhưng phải làm tôi hài lòng. Nếu không, dù c.h.ế.t cô cũng đừng mong.”
Hạc Bắc Lâm nhìn cô thật sâu, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh.
Hành lang rộng lớn, chỉ còn lại Kỷ Vận và thư ký Triệu.
Thư ký Triệu đứng rất xa, quay lưng về phía Kỷ Vận, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn đất, nhìn mũi giày—chỉ là không dám quay lại nhìn cô.
Kỷ Vận siết chặt nắm tay, nhớ đến câu nói cuối cùng của Hạc Bắc Lâm, cô đành tìm một góc ngồi xuống.
Tầng này đã bị Hạc Bắc Lâm bao trọn, chỉ có một bệnh nhân duy nhất là Tống Thư Âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kho-thuan-phuc/chuong-15-yeu-co-ay-chinh-la-de-co-ay-lam-ke-thu-ba.html.]
Trong phòng bệnh, toàn là những bác sĩ giỏi của bệnh viện.
Cô ngồi ngoài cửa, vẫn có thể nghe thấy tiếng tâng bốc của bọn họ dành cho Hạc Bắc Lâm.
Cô ôm chân, co ro trong góc, cằm tựa lên đầu gối.
Cổ đau rát từng cơn, không cần soi gương, cô cũng biết chắc hẳn trên cổ mình đã sưng tấy một vòng.
Đầu óc cô chợt trở nên mơ hồ.
Năm ấy, dưới gốc cây ngân hạnh, thiếu niên ấy cười rạng rỡ.
Vậy mà hôm nay, lại trở thành người đàn ông dữ tợn, suýt g.i.ế.c c.h.ế.t cô.
Hai hình bóng dần hòa làm một...
Các bác sĩ và y tá không biết đã rời đi từ khi nào.
Khi Kỷ Vận hoàn hồn lại, trong phòng bệnh đã yên ắng.
Vừa đứng lên, cửa phòng liền bị đẩy ra, Hạc Bắc Lâm bước ra ngoài.
Thấy Kỷ Vận, anh không chút biểu cảm, lạnh lùng ra lệnh:
“Thư Âm vừa tỉnh, cô ấy muốn ăn cháo nếp hoa quế của nhà hàng Mỹ Thực Hiên ở Tây Thành. Cô đi mua đi.”
Nhà hàng Mỹ Thực Hiên cách bệnh viện hơn một giờ lái xe, cả đi cả về mất hơn ba tiếng.
Kỷ Vận chỉ “ừ” một tiếng, rồi rời đi ngay.
Tống Thư Âm nằm trên giường, nhìn bóng dáng lướt qua cửa, khóe môi khẽ nhếch lên.
Khi Hạc Bắc Lâm bước vào, vẻ hiểm độc trong mắt cô ta nhanh chóng được giấu đi.
Cô ta lập tức ngồi dậy, dựa vào đầu giường, chớp mắt vô tội.
“Hạc tổng, như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Mỹ Thực Hiên xa quá, có vẻ làm khó tổng giám đốc Kỷ rồi.”
Tống Thư Âm tỏ vẻ áy náy, nhíu mày, kéo nhẹ tay áo Hạc Bắc Lâm.
Truyện được edit bởi Lavieee
“Bắc Lâm ca, em chỉ nói mơ thôi.”
“Anh cũng biết mà, từ nhỏ đến lớn em đã tham ăn. Khi nửa tỉnh nửa mơ, liền buột miệng nói vậy. Anh đừng để bụng, bên ngoài càng lúc càng lạnh rồi, mau gọi Kỷ tổng về đi.”
Hạc Bắc Lâm nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ta, không kìm được nhớ đến ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Kỷ Vận, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tống Thư Âm, rót cho cô ta một cốc nước nóng.
“Không sao.”
“Không xa.”
“Những ngày này, cô ấy sẽ ở bệnh viện chăm sóc em. Em muốn ăn gì, cứ bảo cô ấy đi mua.”
Tống Thư Âm cầm cốc nước, nhấp vài ngụm, hồi lâu mới cười nói:
“Vậy em nghe lời Bắc Lâm ca.”
Hạc Bắc Lâm khẽ cười, trêu ghẹo:
“Sao không gọi anh là Hạc tổng nữa?”
Tống Thư Âm đảo mắt, tinh nghịch lè lưỡi.
“Khi có người ngoài, em sẽ gọi anh là Hạc tổng.”
“Khi chỉ có hai ta, em gọi anh là Bắc Lâm ca.”
Hi hi!
Kỷ Vận là vợ hợp pháp của Hạc Bắc Lâm, nhưng cô ta lại chẳng coi Kỷ Vận là "người ngoài"!
Ba tiếng sau, Kỷ Vận mang cháo trở về.
Trong phòng bệnh, ấm áp vô cùng.
Tống Thư Âm đã ngủ, Hạc Bắc Lâm ngồi bên cạnh, vừa làm việc vừa chăm sóc cô ta.
Kỷ Vận đứng ngoài cửa, nhìn cảnh trước mặt, chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng...