Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khổ Qua Nhân Thịt - 22

Cập nhật lúc: 2024-07-30 17:18:20
Lượt xem: 125

Lúc này thì ai nấy bắt đầu nghe lạnh gáy, nhất là thấy thầy Bân cứ nhìn chằm vào vách nhà trống trơn mà nói chuyện. Nhưng đợi mãi một hồi cũng không thấy thầy Bân nói tiếp, mà chú Khiêm bên này đã dừng lại. Thầy Bân với sắc mặt sầu não quay lại nhìn chú Khiêm đang từ từ dùng tay lấy khúc xương trong miệng ra một cách dễ dàng. 

 

Vợ chú Khiêm hồn vía giờ mới tạm ổn trở lại, bà cuống quýt chạy từ ngoài sân vào tìm vải cầm m.á.u miệng cho chồng. Thầy Bân nhìn qua xung quanh căn nhà một lượt rồi quay ra cửa nói: “Mọi người cũng giải tán đi.”

 

Những người ở ngoài dù sao cũng từng này kia với cái khúc xương nên giờ đều sợ mất mật hết, sợ lát nữa người bị dính khúc xương trong miệng kia sẽ chính là mình nên nhau nhau muốn hỏi. Thầy Bân đón lấy khúc xương từ tay chú Khiêm rồi nói: “Trời cũng khuya rồi, chuyện gì ngày mai rồi nói. Khúc xương này tôi giữ, mọi người cứ yên tâm đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

 

Tuy nói như vậy nhưng ai cũng chưa giải tán, ho cho rằng khúc xương kia từ dưới giếng nước còn bay vào mồm chú Khiêm được kia mà, bây giờ trên cạn nó bay có phải nhanh hơn không. Đương nhiên thầy Bân cũng chín phần đoán được ý nghĩ của mọi người nên ông lắc đầu nói: “Không giống nhau đâu, tôi giữ thì các người cứ yên tâm về nhà ngủ đi.”

 

Thầy Bân không tài nào chợp mắt được, ông không hiểu vì sao chủ nhân của khúc xương kia lại không tìm người đã hại mình để trả thù mà lại đi đ.â.m xương vào mồm người khác lung tung như thế. Nhìn như thế nào cũng không thể nhìn ra chú Khiêm là người có thù với khúc xương kia. 

 

Thấy thầy Bân không ngủ được, Đạt chủ động mời ông dậy châm một bình trà rồi hỏi: “Thầy, mọi chuyện như thế nào. Có phải khi đó ở nhà chú Khiêm thầy nhìn thấy chủ nhân của khúc xương kia không?”

 

Thầy Bân nhấp một ngụm trà, băn khoăn nói: “Thầy không rõ lắm, ông Khiêm kia thật không có thù gì, chỉ có thù vứt khúc xương thôi. Nhưng khi thầy hỏi đến kẻ thù thì cô gái đó lại tỏ vẻ rất e ngại, sau đó lầm lũi biến mất tăm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/kho-qua-nhan-thit/22.html.]

“Kì lạ, con không muốn xúc phạm người khuất mặt, nhưng mà đã là ma rồi thì cho dù người sống có hung hãn ác độc cỡ nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn không phải đối thủ…”

 

Nói đến đây, đột nhiên Đạt vỗ đùi cái bộp rồi nói tiếp: “Lẽ nào, kẻ thù kia cũng giống như thầy?”

 

Thầy Bân cẩn thận suy xét, ông im lặng một lúc lâu mới nói: “Có khả năng đó, nhưng con xem ở nơi này có ai giống như thầy trò ta không?”

 

Đạt gật gật đầu, đúng là anh lớn lên ở nơi này nhưng chưa từng nghe có ai làm thầy, hơn nữa cũng chưa từng nghe ở đây có người chết…

 

Đúng là không nghĩ thì thôi, càng nghĩ là càng rối. Thầy Bân bấm ngón tay tính tính một lúc rồi nói: “Xem ra chuyện này không thể yên ổn được. Nếu như không giải quyết tận gốc thầy e là nơi đây khó mà an ổn được. Ma nữ kia hôm nọ thầy đã gặp dưới giếng, bộ dạng g.i.ế.c người của nó rất hung hăng. Con nói xem, rõ ràng nơi này đã lâu không có ai c.h.ế.t trẻ, nhưng ma nữ kia thầy dám chắc chin phần là c.h.ế.t trẻ, hơn nữa oán khí lớn tới như thế…”

 

“Đúng rồi, thầy không nói thì e là con không nhớ tới. Ma nữ kia có phải lúc đó nhắm vào thằng Hai không. Đang yên đang lành bị kéo vào giếng nước muốn dìm chết, con chẳng qua chỉ là do nhiều chuyện nên mới bị va lây thôi.”

 

 

 

Loading...